Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 796 : Thanh mai gả đến (22)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mộ Thâm tan học tới, trông thấy Sơ Tranh cũng ở đây, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.



Thái Hổ nháy mắt ra hiệu với Mộ Thâm.



Thâm ca, anh xem, chúng em dẫn người đến cho anh rồi đây này!



"A, Thâm ca, em còn có việc, phải đi trước." Thái Hổ túm lấy Cảnh Hạo và Nông Diệp rời đi.



"Tôi không có a..."



"Cậu lập tức có."



Ba người hùng hùng hổ hổ rời đi.



Tại chỗ chỉ còn lại Sơ Tranh và Mộ Thâm.



Sơ Tranh dựa vào tường, đồng phục của trung học Thịnh Phong, phác họa ra đường cong hoàn mỹ của cô.



Mộ Thâm không nghĩ tới ba người kia sẽ làm như vậy, có chút cứng ngắc đứng tại chỗ.



Hắn hơi ậm ừ, nói: "Quà sinh nhật lần trước, cảm ơn."



Trước đó hắn phát trong vòng kết nối bạn bè, cô không đáp lại bất cứ câu gì, không biết là không nhìn thấy, hay là giả vờ như không nhìn thấy.



"Thích không?"



Kẹo định chế ra rất phiền phức, cô tốn không ít tiền.



Nếu thẻ người tốt không thích —— vậy cũng chỉ có thể ấn lấy hắn bắt hắn nói thích.



Mộ Thâm gật đầu: "Thích, cảm ơn." Quà tặng như thế, hắn không có cách nào không thích.



"Thích là tốt rồi." Không uổng phí cô phí nhiều thời gian như vậy: "Lần sau lại tặng anh."



Thẻ người tốt thích liền tặng nhiều hơn.



...



"Anh đã sớm nhận ra tôi là ai?"



Sơ Tranh đột nhiên hỏi một câu.



Mộ Thâm sững sờ một chút, cánh môi khẽ nhếch: "Cô... Nhớ lại?"



"Ừ."



"Tôi cho là cô đã không nhớ rõ." Mộ Thâm thấp giọng.



Hắn muốn hỏi cô mấy lần.



Nhưng Sơ Tranh có vẻ hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước kia.




Hẳn là lúc ấy bị người đánh cắp.



Dòng người trên tàu điện ngầm lớn như thế, tìm chắc chắn là không tìm về được.



Hắn hít sâu một hơi, kéo cặp sách lên: "Không sao, đi thôi."



Sơ Tranh hỏi: "Bên trong có gì quan trọng không?"



Mộ Thâm lắc đầu: "Không có gì."



Cái điện thoại kia cơ bản chỉ dùng để liên lạc, không có tác dụng đặc biệt gì.



"Ồ."



Sơ Tranh đưa Mộ Thâm đến bên ngoài tiểu khu mà hắn dạy thêm, đưa mắt nhìn Mộ Thâm đi vào, quay đầu phát hiện nơi này khá quen...



Đây là bên ngoài tiểu khu của ông cha dượng cặn bã kia.



Sao thẻ người tốt lại dạy thêm ở đây?



Có thể đừng xui xẻo đến mức, làm gia sư cho thằng em trai gà rừng kia của cô đấy nhé.



Sơ Tranh càng nghĩ càng không yên lòng, đi theo Mộ Thâm đi vào.



Bên ngoài tiểu khu này là các tòa nhà cao tầng thương phẩm, bên trong có một số căn biệt thự liên tiếp.



Thượng Vũ ở trong biệt thự phía sau này.



Nơi Mộ Thâm đến không phải biệt thự của Thượng gia, lúc này Sơ Tranh mới yên tâm một chút.



"Diêu Sơ Tranh, mày tới làm gì?" Sau lưng vang lên một tiếng quát lớn, thanh âm kia giống như đang dùng máy biến âm vậy, có chút khó nghe, giống y như vịt đực.



Sơ Tranh quay đầu nhìn lại.



Thiếu niên mặc áo T-shirt màu lam ôm bóng rổ đứng ở phía sau, lúc này đang chán ghét nhìn cô.



Đây không phải ai khác, chính là thằng em trai gà rừng của nguyên chủ.



Khi nguyên chủ vẫn còn đang ở Thượng gia, thằng em trai này, không hề có một chút tôn trọng nào với cô ấy.



Nói lời ác độc vẫn còn nhẹ, có đôi khi sẽ còn đánh cô ấy.



Mà mẹ nguyên chủ, cho tới bây giờ đều giúp đỡ em trai gà rừng, mặc kệ nguyên chủ sai hay không sai, đều là lỗi của cô ấy.



"Mày làm hại nhà tao còn chưa đủ, hiện tại còn dám tới, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ, có phải là ở bên ngoài không có tiền không? Bây giờ lại nhớ tới nhà tao? Không có tiền thì đi tìm thằng đàn ông kia của mày đi, tuổi còn nhỏ mà đã yêu đương, mày thiếu đàn ông như thế à # $% a MP;..."



Thiếu niên nói chuyện rất khó nghe.



"Tao thiếu hay không, mắc mớ gì tới mày?" Sơ Tranh mắt lạnh nhìn nó.



Tuổi còn nhỏ mà nói chuyện không biết lễ phép như vậy, phải bị đánh.



"Chỗ này không chào đón mày, cút nhanh lên! Trông thấy mày là cảm thấy buồn nôn." Trên mặt thiếu niên tràn ngập ghét bỏ và chán ghét: "Đừng mơ tưởng về lại nhà tao."