Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 798 : Thanh mai gả đến (24)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mộ Thâm dạy thêm hai tiếng, lúc hắn ra ngoài sắc trời đã tối, nhưng hắn vẫn liếc thấy nữ sinh đứng ở đối diện tiểu khu.



Đáy lòng Mộ Thâm không nói nên lời là có cảm giác gì.



Chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm, từ tứ chi len lỏi đến trái tim.



Mộ Thâm mò một viên kẹo đường lột ra, đứng tại chỗ một hồi lâu, băng qua đường, đi đến trước mặt Sơ Tranh.



"Xong rồi?"



Sơ Tranh đứng thẳng người.



"Ừ."



Mộ Thâm đáp một tiếng, ngừng một chút, hỏi cô.



"Sao cô còn chưa đi?"



"Chờ anh." Trừ chờ anh, tôi còn có thể làm gì.



"Chờ tôi... Tại sao lại chờ tôi?"



"Đưa anh về, còn có thể làm gì." Giọng điệu đương nhiên của Sơ Tranh làm trong lòng Mộ Thâm có chút khó chịu, yết hầu giống như bị người ngăn chặn, nói không ra lời.



Bình thường hắn vẫn luôn một mình, đã sớm thành thói quen...



Một mình làm thêm, một mình về nhà, một mình ăn cơm...



Đột nhiên có người chờ mình.



Ở trong bóng đêm như thế này, làm hắn có chút hoảng hốt, lâm vào trong một loại cảm giác không chân thật.



Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Anh ăn cơm chưa?"



Mộ Thâm theo bản năng lắc đầu.



"Đi ăn cơm trước." Sơ Tranh thuận tay giữ chặt Mộ Thâm: "Muốn ăn gì?"



Ánh mắt Mộ Thâm theo cánh tay cô dời xuống, đèn đường chiếu vào trên mu bàn tay cô, dát lên một tầng ánh sáng mờ nhạt mơ hồ.



Lòng bàn tay dán lên cổ tay hắn, truyền từng chút từng chút nhiệt độ lên người hắn.



Mộ Thâm quên giãy dụa, bị Sơ Tranh dắt đi lên phía trước.



"Muốn ăn gì?" Sơ Tranh lại hỏi một lần.



Thẻ người tốt làm sao nữa đây!



Câu hỏi của cô rất khó trả lời sao?!



Cứ muốn cô hỏi lại lần nữa!



"Đều, đều có thể." Thanh âm của Mộ Thâm có chút thấp, một bộ dáng học sinh tốt bị học sinh xấu khi dễ.



Có thể là Sơ Tranh thấy kéo cổ tay không tiện, ngón tay trượt xuống, trực tiếp bắt lấy lòng bàn tay hắn.



Trong đầu Mộ Thâm oanh một niếng nổ tung.
Tỉnh Lượng đau đầu.



Cô chủ đặt làm ra nhiều điện thoại như vậy làm gì!!



Có tiền cũng không thể thiêu đến hoảng như thế được!



...



"Tiểu Sơ, cái này ai tặng đây?"



Khương Cẩn vừa đặt túi sách xuống, vừa hỏi Sơ Tranh về cái hộp trên bàn.



Sơ Tranh chỉ vào mình.



"A." Con ngươi Khương Cẩn sáng lên, đặt mông ngồi xuống liền bắt đầu mở ra: "Điện thoại? Cậu tặng điện thoại cho tớ làm gì?"



"Có tiền không có chỗ tiêu." Sơ Tranh đã có thể dùng thuần thục lời thoại này.



"..." Khương Cẩn nhịn không được trợn mắt trừng một cái: "Tiểu Sơ, bây giờ tớ đã tin tưởng cậu thật sự trúng số độc đắc rồi."



Tình hình của Diêu gia, cô ấy có biết một chút.



Cha dượng làm gì có thể cho cô tiêu nhiều tiền như thế.



"Ừ." Không trúng xổ số, mà trúng một Vương bát đản.



Khương Cẩn lật xem điện thoại, lúc đầu vốn không để ý, đây là kiểu mới nhất của thương hiệu nào đó, nhưng cô ấy đã có.



Nhưng mà Khương Cẩn rất nhanh liền phát hiện chiếc điện thoại này không giống những cái khác ở điểm nào.



"Cái này cái này..."



Khương Cẩn chỉ vào phía sau.



"Cái này của cậu có chút thú vị." Hứa Khinh Tư xuất hiện từ phía sau: "JJ* nha."



(姜瑾 [jiāng jǐn] Khương Cẩn, JJ cũng có thể hiểu là tiểu đệ đệ của các anh giai:>>)



Khương Cẩn: "..."



Tên của cô ấy chính là như thế, lỗi của cô ấy sao?



Tên viết tắt chính là hai chữ này, lỗi của cô ấy sao?!



Khương Cẩn trừng Hứa Khinh Tư, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại bắt đầu vui vẻ: "Tiểu Sơ tặng tớ, ghen tị không."



"Không ghen tị." Hứa Khinh Tư lung lay ra điện thoại trong tay, cười trên nỗi đau của người khác: "Tớ cũng có."



Khương Cẩn: "!!!"



Dựa vào cái gì!



Tiểu Sơ nhà cô ấy có chó khác!



Không vui!



Khương Cẩn phồng má, thở phì phò ngồi trở lại vị trí.



Hứa Khinh Tư đưa bài tập cho Sơ Tranh, chậm rãi bày biện vẻ kiêu ngạo của đại tiểu thư, trở lại chỗ mình ngồi.