Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 806 : Thanh mai gả đến (32)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đêm lạnh như nước.



Trong ngõ nhỏ cũ nát không chút ánh sáng, chậm rãi có bóng người di động, có một chùm sáng di động theo bóng người kia.



Mộ Thâm đi đến vị trí lúc trước, coi đây là trung tâm, tìm kiếm bốn phía.



Có lẽ hắn không nên tới...



Hắn không biết mình muốn xác minh cái gì.



Xác minh được thì thế nào.



Hắn sẽ không thích cô nữa sao?



Sẽ không.



Hắn thích cô.



Đi một vòng, Mộ Thâm không tìm được gì cả.



Có lẽ là mình nghĩ sai rồi.



Có đôi khi tin tức cũng sẽ bị phong tỏa, không phải sao?



Mộ Thâm an ủi mình như thế, tắt đèn pin đi, ngồi ở trên bậc thang.



Mưa đêm lất phất, một ít nhựa plastic dưới mặt đất bị gió thổi vang lên tiếng ào ào.



"Sơ Sơ..."



Mộ Thâm lấy điện thoại di động ra.



00:24



【 Mộ Thâm: Rất muốn gặp em. 】



Mộ Thâm nhìn giao diện trò chuyện, một phút sau, hắn rút tin nhắn kia về.



...



01:45



Mộ Thâm xuyên qua ngõ nhỏ, phía trước chính là nhà hắn.



Bên cạnh có một cột đèn đường, ánh sáng rất tối, Mộ Thâm trông thấy ở bên cạnh, có một bóng người, nửa thân hình ẩn vào trong bóng đêm.



Mộ Thâm khựng lại.



Có lẽ là trông thấy hắn, người bên kia khẽ động.



Thân thể chậm rãi được ánh sáng bao phủ.



Mộ Thâm sải bước đi tới: "Sơ Sơ, tại sao em lại ở đây?"



"Không phải anh gửi Wechat cho em sao?" Sơ Tranh có chút buồn ngủ, thanh âm cũng lộ vẻ trầm thấp.



Cái tin nhắn Wechat kia hắn đã rút về rồi.



Mộ Thâm nằm mơ cũng không nghĩ tới, Wechat hắn đã rút về lại bị trông thấy, hơn nữa cô còn tới đây.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn Mộ Thâm dọn đồ xuống đất.



"Ngủ ngon Sơ Sơ."



"Ngủ ngon."



Sơ Tranh nằm dài trên giường.



Mộ Thâm tắt đèn, ngủ dưới đất.



Trên người tất cả đều là hơi thở của cô.



Mộ Thâm căn bản không ngủ được.



Sơ Tranh nằm nghiêng, đầu ngón tay móc lấy cái chăn.



"Mộ Thâm."



"... Ừ."



"Anh lên đây."



Mộ Thâm kinh hãi: "Sơ... Sơ Sơ, chúng ta còn nhỏ."



"Anh đang suy nghĩ cái gì đấy." Sơ Tranh nói: "Em chỉ muốn ôm anh." Sờ tóc! Không sờ được, ta không ngủ được.



"Chỉ ôm?"



"Ừ, không làm gì với anh đâu, đi lên." Ta là loại người này sao?!



"..." Mộ Thâm hơi chần chờ, tất tất tác tác bò dậy.



Giường của Mộ Thâm cũng không lớn, hai người nằm xuống liền có vẻ hơi chen chúc.



Sơ Tranh nghiêng người kéo Mộ Thâm vào trong ngực, bàn tay trong nháy mắt rơi vào trên mái tóc mềm mềm của hắn.



Mộ Thâm: "..."



Rốt cuộc là cô thích tóc mình, hay là thích mình đây?



"Sơ Sơ."



"Ừ."



"Anh muốn nói cho bà nội biết."



"Cái gì?"



"Chuyện chúng ta kết giao." Mộ Thâm thấp giọng nói.



Bà nội Mộ làm phẫu thuật xong, mặc dù khôi phục không tệ, nhưng mà... bệnh đãng trí của người già càng ngày càng nghiêm trọng, Mộ Thâm không biết lúc nào, bà sẽ quên luôn cả mình.



"Bà anh sẽ không phản đối sao?"



"Sẽ không, bà nội rất tốt... Nếu em không đồng ý, thì anh không nói."



Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Anh quyết định là tốt rồi."



Mộ Thâm ngửa đầu: "Vậy anh... Tìm cơ hội nói với bà nội, bà sẽ thích em."



Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Ngủ đi."