Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 825 : Võng hồng đầu bảng (9)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Biệt thự số 3 của suối nước nóng.



"Chị gọi tôi tới chỗ này làm gì?"



Người phụ nữ ngước mắt nhìn lên.



Trong đôi mắt đẹp lọt vào một thân ảnh.



Đó là một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, tay áo xắn lên vài vòng, lộ ra cánh tay và cổ tay.



Màu da trắng hơn người bình thường rất nhiều, giống như bạch ngọc thượng hạng.



Một người đàn ông mà có thể trắng thành thế này, không biết bao nhiêu phụ nữ ghen ghét.



Người phụ nữ nói: "Chị gái có chuyện, muốn xin cậu giúp một tay."



Người đàn ông nhíu mày, đáy mắt hơi không kiên nhẫn: "Tôi thì có thể giúp gì được chị, tôi cũng không có một người chị gái như chị."



"Không thể nói như thế, Phó Trì, cậu đừng quên, lúc trước là tôi chịu thay cậu một đao kia."



Biểu cảm của Phó Trì lập tức âm trầm xuống: "Đó là chị tự tìm!"



"Thì thế nào, có thể thay đổi được sự thật là tôi cứu cậu không?" Người phụ nữ nhẹ câu môi đỏ.



Cô ta ngừng một chút, tiếp tục nói: "Yên tâm, đây là lần cuối cùng, tôi cam đoan, chỉ cần cậu giúp tôi, về sau tôi sẽ không tiếp tục tìm cậu nữa."



Phó Trì nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, đáy mắt xen lẫn u ám.



"Đây là lần cuối cùng."



Người phụ nữ cười lên: "Không thành vấn đề, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em ruột, chị gái sẽ không hại cậu."



"A."



Phó Trì cười lạnh.



Người phụ nữ cũng không thèm để ý, bảo Phó Trì lại đây ngồi, rót cho hắn cốc nước: "Cậu ngồi đây một chút trước đã, chị lập tức quay lại, trở về rồi nói cho cậu biết."



...



Phòng 302 của khu biệt thự số 3 suối nước nóng.



Sơ Tranh nhìn bảng số phòng...



302.



Thế này bảo ta làm sao đi vào?



Rầm ——



Trong phòng truyền ra từng tiếng vang.




Sơ Tranh lục tìm tên vợ trong danh bạ của gã, ở ngay trước mặt gã đàn ông, gửi đi.



"Ưm ưm ưm!!!"



Gã đàn ông tức giận đến mức khóe mắt như muốn nứt ra.



Nhưng gã lại sợ.



Sợ Sơ Tranh làm mình bị thương.



Vừa rồi khi cô gái này đánh mình, gã thật sự cảm giác mình sắp bị đánh chết.



"Lần này là gửi cho vợ ông, nhưng nếu ông dám làm gì, thì tôi không đảm bảo lần sau sẽ gửi cho ai đâu." Sơ Tranh đặt điện thoại di động vào tay gã đàn ông.



...



Sơ Tranh đưa Phó Trì đến một gian phòng sạch sẽ.



Sắc mặt Phó Trì đỏ bừng, trong con ngươi mang theo ánh sáng mơ màng, cánh môi bị cắn đến không còn chút huyết sắc.



Không biết là nhiệt độ trên người hắn quá cao, hay là nhiệt độ trong gian phòng quá cao, mà Sơ Tranh cũng cảm thấy có chút nóng.



Sơ Tranh ném người lên trên giường, Phó Trì kéo cổ tay cô, thanh âm khàn khàn: "Tôi khó chịu."



"Anh bị hạ thuốc." Sơ Tranh nói: "Nhịn qua là tốt rồi."



"Nóng..." Phó Trì nắm lấy Sơ Tranh không thả, một tay khác kéo cổ áo mình.



Sơ Tranh càng cảm thấy nóng hơn, miệng đắng lưỡi khô.



Cô quét mắt nhìn Phó Trì trên giường một vòng, áo sơ mi của người đàn ông đã bị giật ra hai cúc, da thịt trắng nõn cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt.



Người trên giường, khắp nơi đều lộ ra dụ hoặc.



Sơ Tranh hít sâu, nhưng cảm giác kia càng ngày càng rõ ràng hơn.



Khô nóng, khó chịu.



Sơ Tranh cúi người: "Thuốc hạ ở đâu?"



Phó Trì cảm giác được hơi thở của Sơ Tranh, chỉ cảm thấy mát mẻ, tay lập tức quấn lên.



Sơ Tranh đẩy tay hắn ra: "Thuốc hạ ở đâu?"



Phó Trì bất mãn, muốn dựa vào người Sơ Tranh.



Nhưng Sơ Tranh đè ép hắn, hắn không thể động đậy.



Hắn khó chịu hừ hừ, giống như biết mình không trả lời, Sơ Tranh sẽ không buông hắn ra, chỉ có thể nghẹn ra hai chữ: "Hương liệu.."



Căn phòng kia quả thật có mùi hương rất nồng.



Sơ Tranh đè ép cổ tay Phó Trì, tâm tình phức tạp.