Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 835 : Võng hồng đầu bảng (19)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Mộng Huyễn Tinh cầu xác thực có thể thông báo khắp toàn bình đài.



Sau đó Thần Tài làm mẫu cho bọn họ một lần.



Đương nhiên phía sau thổ hào các nơi đều đi ra, tiêu tiền ủng hộ chủ bá của mình, trong lúc nhất thời tất cả đều là thông báo nhấp nhô.



Cũng may lúc màn hình đang theo dõi livestream, thông báo nhấp nhô hơi mờ, không ảnh hưởng tới người dùng bình thường quan sát.



Kinh Hạc Tầm khắc xong, mới nhìn thấy những thứ này.



[ Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Cảm ơn, nhưng không cần khen thưởng nhiều như vậy đâu.



[ Tin nhắn ] Thần Tài: Có phúc lợi không?



[Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Không có.



[ Tin nhắn ] Thần Tài: Vì sao.



[ Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Tôi có vợ.



Chính là ta đây.



Sơ Tranh cân nhắc lại.



[ Tin nhắn ] Thần Tài: Không có vợ thì được à?



[Tin nhắn ] Kinh Hạc Tầm: Không được.



Phó Trì không chút lưu tình cự tuyệt Sơ Tranh, cũng không tiếp tục để ý đến cô nữa.



Sơ Tranh đành phải đi tặng quà tiếp.



Có thể là Phó Trì sợ cô, vốn dĩ dự định lưu lại để tương tác với người xem một chút, nhưng cuối cùng lại tắt livestream đi.



Sơ Tranh vẫn còn mấy cái, đành phải đến phòng livestream sát vách tặng xong.



Phó Trì tắt livestream, nhưng không thoát khỏi phần mềm, trông thấy thông báo nhấp nhô trên trang chủ.



Hắn thở ra một hơi, lật danh bạ ra, gọi điện thoại cho Sơ Tranh.



Một lúc sau Sơ Tranh mới nhận.



Hắn hỏi: "Ăn cơm chưa?"



"Ăn rồi."



"..." Phó Trì trầm mặc một chút: "Tôi còn chưa ăn, đi ăn cùng tôi không?"



"Tôi ăn rồi."



"Tôi chỉ muốn hẹn em." Phó Trì không quanh co lòng vòng: "Như vậy có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm của chúng ta."



Bên kia trầm mặc một lát: "Tôi không muốn ra ngoài, anh qua đây đi." Đi ra ngoài liền mang ý nghĩa Vương Giả sẽ tùy thời tùy chỗ xuất hiện.




Sơ Tranh hững hờ đáp một tiếng.



Phó Trì ngước mắt nhìn cô: "Em không chờ mong?"



"Phó Trì, anh chỉ xem tôi như một trách nhiệm phải nhận." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: "Tại sao tôi phải chờ mong."



Từ khi vừa bắt đầu, hắn đã nói rất rõ ràng.



Bởi vì bọn họ phát sinh quan hệ, cho nên bọn họ nhất định phải ở bên nhau.



Đây là giá trị quan của Phó Trì.



Hắn phải phụ trách vì chuyện này.



Cô không thể đi nói, nếu như người hắn gặp là người khác, thì có phải hắn cũng sẽ như vậy hay không.



Cô rất rõ ràng, không có loại nếu như này.



Người hắn gặp được chỉ có thể là mình.



Phó Trì trầm mặc, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ động môi dưới, ánh mắt dừng lại trên người Sơ Tranh vài giây, rồi cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.



Phó Trì thu thập đồ vật xong, đứng ở trước mặt Sơ Tranh, rũ mắt nhìn cô: "Em để ý chuyện ở bên tôi?"



Cô vẫn không hề phản đối.



Hắn cho là cô nguyện ý.



"Tại sao tôi phải để ý?" Sơ Tranh nhìn hắn: "Anh vốn chính là của tôi." Mặc dù anh có chút kỳ kỳ quái quái, nhưng không trở ngại chuyện tôi có được anh.



Ngữ điệu của Phó Trì có chút chần chờ: "Của em?"



"Của tôi."



Biểu cảm của cô gái nghiêm túc lại nghiêm túc.



Sơ Tranh giơ tay, rơi vào bên hông hắn: "Làm không?"



"Cái gì?" Phó Trì không kịp phản ứng.



Sơ Tranh không giải thích, trực tiếp đứng dậy, kéo hắn vào phòng ngủ.



Phó Trì bị đẩy lên giường, có chút hoàn hồn: "Em..."



"Không nguyện ý?" Sơ Tranh ngồi ở trên người Phó Trì, đè hai tay hắn sang hai bên, thần sắc bình tĩnh: "Vậy cũng không còn cách nào, anh nhịn một chút đi, tôi muốn anh."



Phó Trì: "??"



Anh nhịn một chút đi, tôi muốn anh?!



Nói gì vậy?!



Hắn làm sao nhịn?



Tiết tấu của Phó Trì bị Sơ Tranh xáo trộn.