Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 858 : Vấn tiên hoàng tuyền (xong)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh phát hiện mình đã về mấy ngày rồi, mà Vương bát đản đến một chút động tĩnh cũng không có.



Gọi nó nó cũng không trả lời.



Giống như biến mất vậy...



Sau khi Vấn Tiên Lộ bắt được "gian tế", bọn họ lại kiểm tra toàn bộ Vấn Tiên Lộ một lần, nhưng trừ phát hiện có mấy người trộm cắp vặt ra, thì không phát hiện gì khác lạ.



Dựa theo lời gian tế nói, bọn họ đi thăm dò cái thùng rác nhận tình báo kia, kết quả đến một chút manh mối cũng không tra ra được.



Vấn Tiên Lộ không tiếp tục xuất hiện bất cứ tình huống dị thường nào.



Nếu như nhất định phải nói có...



Sơ Tranh bị khiếu nại.



Người mua lúc trước tên là Lam Lũ Y kia, một ngày khiếu nại cô mười lần, kỷ lục cao nhất là năm mươi lần, bây giờ vẫn đang không ngừng tăng lên.



[ Lam Lũ Y: Gian thương! ]



[ Lam Lũ Y: Tôi biết cô ở đó, tôi cũng biết cô trông thấy, có ai làm ăn như cô không? ]



Lam Lũ Y không chỉ khiếu nại, mà vừa khiếu nại vừa gửi tin nhắn ồn ào.



Lần nào Sơ Tranh lên, cũng có thể trông thấy một đống tin nhắn của hắn.



Hết lần này tới lần khác còn không thể kéo đen.



Khách hàng chính là Thượng Đế.



Vì cuộc sống.



Tỉnh táo!



[ Hoàng Tuyền Lộ: Anh muốn thế nào? ]



Lam Lũ Y đáp lại trong một giây.



[ Lam Lũ Y: Hoàn tiền! ]



[ Hoàng Tuyền Lộ: Không có khả năng. ]



[ Lam Lũ Y: Gian thương! Dựa vào cái gì mà không hoàn tiền! ]



[ Hoàng Tuyền Lộ: Anh chỉ có thể mua được thứ mình cần từ chỗ tôi. ]



[ Lam Lũ Y:... ]



[ Lam Lũ Y: Gian thương, lũng đoạn thị trường!! ]



[ Hoàng Tuyền Lộ: Cảm ơn đã khích lệ. ]



[ Lam Lũ Y: Sao cô lại không biết xấu hổ như thế chứ? ]



[ Hoàng Tuyền Lộ: Anh từ từ khiếu nại đi, hẹn gặp lại. ]




Một giây một phút cũng không chênh lệch.



Hôm nay, Hồ Thạc vừa tan tầm trở về, ở cửa ra vào đụng phải Sơ Tranh.



"Sơ Tranh tiểu thư."



Sơ Tranh vốn định đi ra ngoài, nhưng mấy giây sau cô lại quay về: "Hồ tiên sinh."



"Sơ Tranh tiểu thư, có... chuyện gì sao?" Hồ Thạc thận trọng hỏi.



"Tiên sinh nhà anh có thể tỉnh lại không?"



Hồ Thạc lắc đầu: "Chuyện này khó mà nói, mặc dù game Phồn Tinh vẫn đang vận hành, nhưng từ sau khi tiên sinh hôn mề, chúng tôi liền không có cách nào đăng nhập vào được nữa, bởi vậy cũng không có cách nào tiến vào trò chơi, tìm tiên sinh, rồi mang ngài ấy ra ngoài."



"Vì sao lại không có cách nào đăng nhập?"



"Chuyện này..." Hồ Thạc hơi chần chờ: "Bởi vì chìa khóa an toàn, chúng tôi không có cách nào lấy được."



Chìa khóa an toàn chỉ có tiên sinh biết.



Không biết có phải vì game xảy ra vấn đề hay không, mà toàn bộ hệ thống an toàn của game tự động khởi động, không có chìa khóa an toàn, bọn họ cũng không vào được.



Hiện tại toàn bộ đoàn đội, đều đang nghĩ biện pháp phá giải chìa khóa an toàn.



Chỉ có phá giải chìa khóa an toàn trước, mới có thể cho người tiến vào game



Bởi vì Tinh Tuyệt ở bên trong, không thể dùng bạo lực phá giải, cho nên tốc độ phá giải rất chậm chạp.



"Hắn không thể tự mình tỉnh lại?"



Hồ Thạc nói: "Chúng tôi không biết vấn đề cụ thể xuất hiện là gì, nếu như tiên sinh chỉ bị nhốt ở bên trong, không tìm được biện pháp ra ngoài, thì chúng tôi chỉ cần phá giải chìa khóa an toàn, tiên sinh liền có thể tỉnh lại."



"Nhưng nếu như tiên sinh cảm thấy mình là nhân vật trong game, xem thế giới game thành thế giới chân thật, vậy thì ngài ấy sẽ không muốn ra ngoài nữa."



"Cách duy nhất chỉ có thể là sau khi chúng tôi tiến vào, tìm được tiên sinh, rồi lại nghĩ biện pháp làm ngài ấy tỉnh lại."



Đây đều là tình huống lạc quan.



Hồ Thạc còn chưa nói về tình huống không lạc quan mà đoàn đội phân tích ra.



Đương nhiên, những chuyện này, Hồ Thạc cũng không cần thiết phải nói ra.



"Sơ Tranh tiểu thư, ngài đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?"



"Hỏi một chút." Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm, giống như chỉ là thuận miệng hỏi một chút: "Đi đây."



Hai tay Sơ Tranh đút túi, quần cộc rộng vung ra một độ cong phiêu dật trong ánh nắng chiều, làm nổi bật lên lên bóng lưng phóng khoáng không bị trói buộc của cô gái.



Hồ Thạc nhịn không được giật giật khóe miệng.



Sơ Tranh tiểu thư là một cô gái rất đẹp, sao lại... Lôi thôi lếch thếch như thế chứ?



Không thể trang điểm một chút, ăn mặc bình thường một chút được sao?



*



Chưa xong còn tiếp