Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 867 : Hoàng ngự giang sơn (9)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sợ?



Ta sẽ sợ ngươi à?



Đừng tưởng rằng kích ta, ta sẽ mắc lừa.



Ta liền không!



"Ngươi cảm thấy đúng thì là đúng." Sơ Tranh thái độ thờ ơ.



"Thất hoàng muội." Ninh Diêu đúng lúc lên tiếng: "Hoàng tỷ không muốn đi, muội cũng đừng náo loạn với hoàng tỷ nữa, chúng ta đi thôi."



"Ai náo với nàng."



Thất hoàng nữ hừ lạnh một tiếng.



"Nàng chính là kẻ hèn nhát!"



Thất hoàng nữ cưỡi ngựa của mình, rời đi giống như một trận gió.



Ninh Diêu giống như bất đắc dĩ lắc đầu, ả nhìn Sơ Tranh một chút.



Vốn định nói chuyện với Sơ Tranh, nhưng sự lạnh lùng trên người cô, làm Ninh Diêu có chút chần chờ.



Cuối cùng cưỡi lên ngựa của mình, dẫn theo một số người rời đi.



Có một số công tử thế gia đi theo, có người được hộ vệ bảo vệ, có người đơn độc hành động.



Nơi này rất nhanh cũng chỉ còn lại đội quân hộ vệ.



Sơ Tranh ngồi một lúc, đứng dậy, nhảy xuống bàn.



Mộc Miên dắt một con ngựa tới, Sơ Tranh xoay người lên.



Tay áo xẹt qua không khí tạo thành một độ cong hoàn mỹ, nữ tử tiêu sái sơi xuống lưng ngựa.



"Điện hạ."



"Từ công tử." Mộc Miên hành lễ.



Nam tử đi tới mỉm cười: "Tham kiến điện hạ."



Sơ Tranh kéo cương ngựa, rũ mắt nhìn nam tử giống như một đóa hoa trắng phía dưới.



"Điện hạ có thể dẫn ta đi cùng không?"



Từ công tử hơi ngẩng mặt lên, lộ ra cần cổ tuyết trắng.



Có thể là bởi vì nói chuyện với Sơ Tranh, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, là một bộ dáng ngây thơ mà nữ nhân vô pháp cự tuyệt.



Ngón tay y túm lấy tay áo, che giấu sự khẩn trương của mình.



Nhưng càng như vậy, càng có thể làm cho người ta không cách nào cự tuyệt y.



Sơ Tranh liền không giống.




Sắc trời dần dần tối xuống, mọi người lục tục trở về, thắng lợi trở về và hai tay trống trơn đều có.



Kết quả trở về liền phát hiện, Ninh Diêu mất tích.



"Không có, chúng ta đi vào rồi tập tức cùng Tam điện hạ tách ra."



"Thất điện hạ và Tam điện hạ ở cùng nhau!" Có người nói.



"Thất điện hạ trở về rồi?"



"Ở bên đó."



Có người chỉ vào trong rừng.



Thất hoàng nữ dẫn người lao ra, mặt mũi tràn đầy xuân phong đắc ý: "Ha ha ha ha, xem ta bắt được cái gì này! Tối hôm nay các ngươi có lộc ăn!"



Có thể là phát hiện bầu không khí không đúng lắm, nụ cười của Thất hoàng nữ hơi thu liễm lại: "Xảy ra chuyện gì?"



Người của Ninh Diêu tiến lên: "Thất điện hạ, Tam điện hạ không đi cùng ngài sao?"



"Tam hoàng tỷ?" Thất hoàng nữ lắc đầu: "Trước đó chúng ta đi cùng nhau, nhưng sau đó liền tách ra, Tam hoàng tỷ thế nào?"



"Chúng ta không tìm thấy điện hạ."



Thất hoàng nữ lơ đễnh: "Tam hoàng tỷ là một người lớn như thế, còn có thể đi lạc được sao, chắc lát nữa sẽ trở về thôi."



Mọi người cũng cho là như thế.



Nhưng theo sắc trời càng ngày càng tối, Ninh Diêu cũng không xuất hiện.



Trời đã tối rồi, có thế nào Ninh Diêu cũng biết phải trở về chứ?



Lúc này Thất hoàng nữ mới sốt ruột.



Sơ Tranh ngồi trên bàn, thần sắc lãnh đạm, không quan tâm, cũng không thèm để ý, mặc cho đám người này ồn ào.



Thất hoàng nữ tức không nhịn nổi, xông lên: "Hoàng tỷ, Tam hoàng tỷ đã mất tích, ngươi không sốt ruột?"



"Ta sốt ruột thì làm được gì?" Sơ Tranh hỏi lại.



"Ngươi..." Thất hoàng nữ chỉ vào Sơ Tranh: "Sao ngươi lại máu lạnh như vậy? Trước kia Tam hoàng tỷ bảo vệ ngươi như thế, mà ngươi lại đối đãi với Tam hoàng tỷ thế này sao?"



Sơ Tranh hơi suy tư, nghiêm túc gật đầu: "Ta hẳn phải nghiêm túc cảm ơn nàng."



Không có con gà rừng muội muội này, sao có thể có ta ở đây.



Thất hoàng nữ: "??"



Nói mê sảng gì đó?



Lúc này mà phải cảm ơn cái gì?



Thất hoàng nữ nhíu mày nhìn Sơ Tranh, không khỏi có chút rụt rè, ả quay người rống người phía dưới: "Các ngươi thất thần làm gì? Còn không mau đi tìm!! Đều đi hết, nhanh lên!"



Tất cả mọi người tản ra tìm Ninh Diêu.



Tìm hơn nửa đêm, cũng không tìm được.