Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 878 : Hoàng ngự giang sơn (20)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thất hoàng nữ bị ăn gậy, tiếng kêu thảm thiết làm người ta vừa nghe đã cảm thấy đau.



Ninh Diêu tâm tình phức tạp rời đi, tận đến khi đi được một khoảng cách thật dài, ả mới hỏi người bên cạnh: "Khi đi đến, ngươi có trông thấy nàng tiếp xúc với Tuệ Chân không?"



"Điện hạ, không có."



Con ngươi Ninh Diêu khẽ híp một cái.



"Điện hạ, chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là Thất điện hạ bố trí, nô tỳ không rõ, vì sao kết cục lại thành thế này?"



Không những Sơ Tranh không có chút chuyện gì.



Mà nữ hoàng bệ hạ còn lấy lý do an ủi, ban thưởng cho không ít thứ.



Tuệ Chân kia, còn chưa bắt đầu, đã trực tiếp trở mặt...



"Nếu như ngay từ đầu Tuệ Chân đã bị Sơ Tranh thu mua thì sao?"



Không phải nửa đường thu mua, mà chính là ngay từ đầu...



Cục diện ngày hôm nay, không phải Thất hoàng nữ tính kế nàng.



Mà là nàng tính kế Thất hoàng nữ.



"Đại hoàng nữ không có tâm kế như vậy..."



Ninh Diêu nhẹ a một tiếng: "Nàng không giống. Người chúng ta phái đi giám thị nàng, một người cũng chưa trở lại?"



"Vẫn chưa." Người phía sau nói: "Còn có, thích khách kia, cũng biến mất."



Sống không thấy người chết không thấy xác.



Mi tâm Ninh Diêu nhíu lại: "Thích khách biến mất, thì tìm người khác."



Ai biết lúc ấy tên thích khách kia có hình dạng như thế nào.



Cứ tiếp tục như vậy, Ninh Diêu cảm thấy sẽ còn xảy ra chuyện.



"Chuyện này không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mau chóng hành động."



"Dạ."



-



Nếu như Sơ Tranh Ninh biết Diêu nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể biểu thị thập phần vô tội.



Cô không rảnh rỗi như thế.



Còn đi hợp mưu với một đạo cô, hãm hại Thất hoàng nữ.



Thất hoàng nữ tính khí nóng nảy, có chút đầu óc, nhưng bên trong đại khái chính là bã đậu.



Đối với Sơ Tranh mà nói, Thất hoàng nữ quá dễ đối phó.



Lần trước ả trộm ngọc bội của mình, lần này Sơ Tranh "cầm" đồ vật của ả.



Một thù trả một thù.



Quả nhiên không có Vương bát đản bắt phá sản, chuyện muốn làm cũng dễ dàng hơn nhiều.



Sơ Tranh trở lại Tử Vi cung.
"Điện hạ... hai lựa chọn này khác nhau chỗ nào sao?" Ngay cả dấu chấm câu cũng không đổi đâu!



Trăng sáng trong veo, rơi trên gương mặt nữ tử, phác hoạ ra một tầng sương lạnh như băng.



Gió đêm phất qua.



Đầu lĩnh cấm vệ quân cảm thấy toàn thân nổi lên một lớp da gà.



Nàng chợt nhớ tới, những thủ hạ vừa rồi, thảo luận...



Phi phi phi!



Trên thế gian này sao có thể có quỷ.



Không có!



Tuyệt đối không có!



Cánh môi Sơ Tranh khẽ mở, lạnh như băng phun ra hai chữ: "Không có."



Đầu lĩnh cấm vệ quân khiến cho mình bình tĩnh lại: "Cho nên điện hạ cho hai lựa chọn có ý nghĩa gì?"



Sơ Tranh hơi suy tư: "Như thế có vẻ tương đối chân thành."



"..."



Chân thành cái quỷ chứ chân thành!!



Đầu lĩnh cấm vệ quân hít sâu một hơi: "Điện hạ, cấm vệ quân chúng ta, là trực thuộc của bệ hạ, ngài bảo ta nghe ngài, đây không phải bảo vi thần làm phản sao, vi thần không dám."



Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ngươi chọn cái nào."



"..."



Ngài có nghe ta nói gì không hả?



Hơn nữa chỉ có một lựa chọn đấy được không?



Đại hoàng nữ điên rồi sao?



Với lại chuyện này căn bản không có khả năng chọn, người cấm vệ quân bảo vệ chính là nữ hoàng, sao có thể nghe lời một hoàng nữ?



Không thể nào!



"Ngươi không chọn?" Sơ Tranh nhìn nàng.



Đầu lĩnh cấm vệ quân nói lời thấm thía: "Điện hạ, không nên náo loạn."



Sơ Tranh nhìn về phương xa: "Có nhìn thấy bên kia không?"



Đầu lĩnh cấm vệ quân nhìn theo Sơ Tranh sang.



Bên kia không phải phương hướng cửa cung, đầu lĩnh cấm vệ quân hơi nghi hoặc.



Nhìn bên kia làm gì?



"Điện hạ, ngài..."



"Người nhà của ngươi vẫn chờ quyết định của ngươi." Sơ Tranh cắt ngang lời nàng: "Là chết, hay sống. Đều do một ý niệm của ngươi."



Bên kia ẩn ẩn có ánh lửa sáng lên, giống như bắt lửa.



Đầu lĩnh cấm vệ quân bỗng nhiên cả kinh đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, không thể tin nhìn về phía Sơ Tranh.