Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 886 : Hoàng ngự giang sơn (28)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ánh nến trong điện bị gió thổi tắt, đột nhiên lâm vào trong bóng tối.



Sơ Tranh nghe thấy tiếng hít thở của Yến Ca, lúc đầu rất nhẹ, nhưng dần dần có chút nặng nề.



Ngón tay hắn dao động trên người cô, lúc đầu chỉ là thận trọng thăm dò, sau đó liền lớn mật sờ lên trên.



Y phục trên thân buông lỏng, Sơ Tranh nhắm mắt lại, hít sâu.



"Yến Ca."



"Điện hạ... Ta nguyện ý." Thiếu niên nhỏ giọng trả lời.



Sơ Tranh không lên tiếng, mặc cho thiếu niên cởi xiêm y của mình, hắn tất tất tác tác đứng lên, khóa ngồi ở trên người Sơ Tranh, trong bóng đêm lần mò hôn cô.



Một lát sau, Yến Ca dừng lại, ghé vào trong ngực cô: "Điện hạ, có phải ta làm ngài tức giận rồi không?"



"Ta đang cho ngươi thời gian hối hận."



Hô hấp của Yến Ca hơi cứng lại.



"Điện hạ, ta sẽ không hối hận."



"Tốt lắm."



Thân thể Yến Ca đột nhiên chuyển một cái, cả người bị đè ở phía dưới, nụ hôn của Sơ Tranh rơi xuống.



Từ thô lỗ như mưa rền gió dữ, đến im ắng triền miên như vạn vật biến mất.



Yến Ca khó chịu nhẹ giọng rên rỉ, Sơ Tranh lại đến một chút ý tứ động vào hắn cũng không có.



"Điện hạ, khó chịu..."



"Ừ."



"Điện hạ..." Trong giọng nói của Yến Ca có ý cầu khẩn.



Thân thể nóng bỏng, nơi nào đó càng sưng đến phát đau, cần phải được làm dịu.



Sơ Tranh hôn lên mi tâm hắn, khóe mắt Yến Ca có chút ướt át, hơi thở nhẹ nhàng: "Điện hạ, điện hạ... Ta khó chịu..."



Sơ Tranh hôn hắn.



Yến Ca hơi hút khí, mượn ánh sáng nhạt, nhìn người đang hôn hắn.



Hắn còn chưa nhìn rõ, khoái cảm liền truyền ra từ trong thân thể.



Yến Ca cắn môi, không để cho mình lên tiếng, nhưng lâu lâu vẫn không nhịn được tràn ra hai tiếng mập mờ.



Đầu ngón tay Sơ Tranh nóng lên, bị chất lỏng thấm ướt.



Cô sờ đến khóe mắt Yến Ca, nơi đó ướt át một mảnh.



"Yến Ca, vì sao ngươi khóc?"



Giọng nói của Yến Ca hơi trầm thấp: "Điện hạ, ta không khóc."



Đầu ngón tay Sơ Tranh xẹt qua khóe mắt hắn: "Hối hận rồi?"



"Không có." Yến Ca quật cường nói.



"Hối hận cũng xong rồi."



-



Làm bao lâu, Yến Ca liền khóc bấy lâu.



Sơ Tranh thật sự sợ ngày mai ngủ dậy, mắt Yến Ca sẽ sưng đến không thể gặp người, rất nhanh liền kết thúc.
"Công tử, vì sao điện hạ lại tặng ngài một cây chủy thủ?"



Hà Chỉ không hiểu.



Ban thưởng vàng bạc châu báu, y phục đều là bình thường.



Nhưng ban thưởng một cây chủy thủ, có ý gì?



"Nàng ở đâu?"



"Hẳn là ở thư phòng."



Yến Ca cầm chủy thủ, đi đến thư phòng.



-



Ầm!



Cửa phòng bị thô bạo đẩy ra.



Mộc Miên giật mình.



"Yến thị quân..."



Yến Ca đi tới, đập chủy thủ xuống trước mặt Sơ Tranh.



"Ngươi lui xuống trước đi."



Mộc Miên nhìn Sơ Tranh, lại nhìn Yến Ca, rời khỏi thư phòng, đóng cửa lại.



"Ngươi biết tất cả mọi chuyện rồi?"



Thanh âm Yến Ca lạnh lùng, không còn trong suốt ngây thơ như trước đó nữa



Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế: "Không giả vờ nữa?"



Yến Ca siết chặt tay, vò đã mẻ không sợ sứt: "Ta tiến cung, chính là vì muốn giết ngươi."



Sơ Tranh: "Ừ, đêm qua, vì sao không động thủ?"



Yến Ca căng cứng gương mặt, khô cằn nói: "Ta không xuống tay được."



Đúng thế.



Hắn không xuống tay được.



"Ngươi thích ta rồi?"



"..."



Yến Ca không lên tiếng.



"Ta là kẻ thù của ngươi, ngươi thích kẻ thù của mình, như vậy được không?"



"Ta có thể làm sao!" Cảm xúc của Yến Ca đột nhiên sụp đổ: "Ta có thể làm sao, ngươi nói cho ta biết đi, ta nên làm gì bây giờ?"



Đây không phải chuyện hắn có thể khống chế được.



Khóe mắt Yến Ca trong nháy mắt liền đỏ lên.



"Đừng khóc." Sơ Tranh đứng dậy.



Yến Ca tránh khỏi Sơ Tranh, con ngươi đựng đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào cô: "Ta cũng muốn giết ngươi, nhưng ta không làm được, ta không làm được..."



***



Hôm nay đã up 7 chương, bù cho ngày hôm qua nhé 😉



Cuối cùng cũng được thị tẩm:>>