Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 888 : Hoàng ngự giang sơn (30)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phần phật ——



Bó đuốc lần nữa chuyển đến trước mặt Dương thượng thư.



Nhiệt độ nóng rực cách gò má bà ta cực gần.



Dương thượng thư cả kinh đến mức toàn thân như muốn nổ tung: "Điện hạ, có chuyện gì từ từ nói, ngài muốn hỏi điều gì, vi thần đều nói cho ngài biết, đều nói cho ngài biết."



Bó đuốc hơi lui ra một chút.



Thanh âm thanh lãnh, vang lên theo ánh lửa nhảy vọt: "Thời gian hai năm, ngươi chỉ từ một tiểu quan ở Đại Lý Tự, nhảy lên làm Hình bộ Thượng thư. Dương thượng thư, xin hỏi bí quyết thăng quan của ngươi là gì?"



Dương thượng thư run rẩy: "Điện hạ, vi thần tận tụy, lên làm thượng thư, là vi thần sai sao?"



Bà ta làm thượng thư thì thế nào?!



Còn không cho bà ta làm à?



"Dương đại nhân, làm đồng liêu, ta khuyên ngươi một câu."



Khuất thống lĩnh vỗ vỗ vai Dương thượng thư.



"Điện hạ hỏi ngươi cái gì, tốt nhất ngươi hãy nghiêm túc trả lời điện hạ."



"Khuất thống lĩnh, ngươi là thống lĩnh cấm vệ quân, hiệu trung với bệ hạ, sao có thể..."



Đầu Dương thượng thư ngửa ra sau.



Ngọn lửa sắp quét đến mái tóc bà ta.



Khuất thống lĩnh giật giật miếng vải đen trên cằm, nói lời thấm thía: "Dương đại nhân, mạng tương đối quan trọng."



Đối nghịch với vị điện hạ này, đây không phải muốn chết sao?



Nhìn một người liêm khiết chính trực như nàng xem.



Hiện tại không phải cũng đang giúp điện hạ làm loại chuyện...



Được rồi, không đề cập tới cũng được.



Dương thượng thư: "..."



Ngươi là tên phản đồ!!



Phản bội bệ hạ!



Ta muốn nói cho bệ hạ biết!!



Dường như Khuất thống lĩnh xem hiểu ý tứ mà Dương thượng thư biểu đạt, bất đắc dĩ nhún nhún vai.



Hôm nay ngươi cũng phải có mạng rời khỏi nơi này mới được.



Dương thượng thư phát điên: "Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn biết chuyện gì?"
Sau khi xác định không sai, lấy bó đuốc cắm sang bên cạnh.



"Dương thượng thư, chuyện hôm nay ta tìm ngươi, hi vọng ngươi cẩn thận giữ bí mật."



Dương thượng thư thở phào, ngoài miệng liên tục đáp ứng: "Điện hạ ngài yên tâm, ta sẽ không nói gì cả."



Sơ Tranh cũng không nói gì thêm, lưu lại một phong thư, mang theo Khuất thống lĩnh rời đi.



Khuất thống lĩnh đi ra khỏi miếu hoang, mới hỏi cô: "Điện hạ, ngài cứ yên tâm về Dương thượng thư như vậy sao?"



"Bà ta không dám nói."



"Vì sao?"



"Ngươi đã quên vì sao ngươi giúp ta làm việc rồi à?" Nếu cô chưa chuẩn bị kỹ càng hết thảy, thì sao có thể tìm bà ta nói chuyện.



"... Điện hạ, ngài sẽ gặp báo ứng!!" Khuất thống lĩnh giận, cũng không thèm cố kỵ thân phận của Sơ Tranh, nói thẳng ra.



Dù sao nàng cũng không phải cam tâm tình nguyện làm việc cho cô.



"Trả tiền lại đây." Sơ Tranh vươn tay về phía nàng.



Khuất thống lĩnh trừng lớn mắt: "Không có tiền."



Sơ Tranh không thèm để ý liếc nàng một cái, đi vào trong bóng đêm dày đặc.



Mà lúc này trong miếu hoang đổ nát, Dương thượng thư nhìn phong thư lưu lại, biểu tình lúc xanh lúc trắng.



—— Nữ nhi của ngươi ta sẽ thay ngươi chiếu cố một thời gian.



-



"Ta muốn đi giết ả."



Yến Ca nghe xong, cảm xúc hết sức kích động, trực tiếp đi ra ngoài.



Sơ Tranh cũng không ngăn cản, chỉ chậm rì rì nói: "Ngươi lấy cái gì để giết?"



Bước chân Yến Ca ngừng lại.



Hắn không biết phải làm sao nhìn về phía Sơ Tranh, hỏi cô: "Vậy ta nên làm gì?"



Sơ Tranh vẫy tay gọi hắn.



Yến Ca đứng tại chỗ, một hồi lâu mới xê dịch bước chân, đi đến trước mặt Sơ Tranh.



Sơ Tranh kéo hắn, để hắn ngồi trong ngực mình, từ phía sau ôm lấy eo hắn: "Chờ."



Yến Ca nhỏ giọng hỏi: "Chờ cái gì?"



"Tin tưởng ta không?"



Yến Ca gật đầu.



"Vậy thì chờ." Sơ Tranh nói: "Bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng."