Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 896 : Hoàng ngự giang sơn (38)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khuất thống lĩnh phiền muộn rời đi.



Sơ Tranh bảo Mộc Miên đưa người đến Giáng Nguyệt Các.



Mộc Miên: "..."



Cho Yến thị quân tiễn ta đi à?



Mộc Miên không dám chất vấn quyết định của Sơ Tranh, đưa cả người và cả cái thùng kia, đến Giáng Nguyệt Các.



-



Khuất thống lĩnh không biết Sơ Tranh xử lý Ninh Diêu như thế nào, dù sao về sau nàng cũng không hề nhìn thấy Ninh Diêu nữa —— cũng không hề thấy thi thể.



Ninh Diêu cứ như vậy mất tích.



Ninh Diêu mất tích, đám người bên phe Ninh Diêu, kiên trì một đoạn thời gian, rồi cũng không tiếp tục kiên trì nữa.



Mặc kệ là thật tâm, hay là do thế cục bức bách, tóm lại thời gian Sơ Tranh đăng cơ đã được định ra.



"Tiểu Tranh."



"Phụ quân." Sơ Tranh kêu một tiếng.



Ôn Ngô tiến vào: "Gần đây mệt lắm sao?"



Ôn Ngô nhìn qua già đi không ít, tóc mai hai bên đã bạc.



Nghe nói khoảng thời gian này, ông đều ở chỗ nữ hoàng.



"Vẫn tốt."



Ôn Ngô mang theo mấy món ăn, từng món từng món mang lên cho Sơ Tranh.



"Nếm thử xem, lâu rồi không làm, có chút ngượng tay." Ôn Ngô mang theo nụ cười từ ái: "Cũng đừng ghét bỏ."



Sơ Tranh thử một chút: "Rất ngon."



Ôn Ngô cười lắc đầu, nhìn Sơ Tranh ăn.



"Phụ quân có chuyện muốn nói với con."



"Ừm."



Giọng nói Ôn Ngô ôn hòa: "Bệ hạ muốn lên núi tĩnh dưỡng, phụ quân dự định đi theo nàng."



Nữ hoàng bệ hạ thoái vị, nội tình trong chuyện này, Ôn Ngô chắc chắn biết được.



Hiện tại nữ hoàng bệ hạ không thể ở lại hoàng thành.



Sơ Tranh nhìn ông.



Ôn Ngô cười một cái: "Dù sao cũng là phu thê nhiều năm như vậy, lúc này, trừ ta, đại khái cũng sẽ không có ai đi theo nàng."



Ông không đành lòng nhìn người kia, một mình sống ở nơi quạnh quẽ đó.




Điện hạ sợ Yến thị quân không thích Thiên Âm, nên chuẩn bị thêm những cái này.



"Cất trước đi." Mộc Miên cũng không biết xử lý thế nào.



Nhóm cung nhân bưng đàn rời đi, đi xa, mới dám nhỏ giọng thảo luận.



"Điện hạ đối với Yến thị quân thật tốt."



"Nhiều danh cầm như vậy mặc cho Yến thị quân chọn, đây chính là độc nhất thế gian."



"Không phải, điện hạ có thể tìm được nhiều đàn như vậy, đó mới là lợi hại."



"Thật hâm mộ Yến thị quân."



"Hâm mộ thì làm được gì, ai..."



-



Sơ Tranh trở về hơi trễ.



Cô đẩy cửa đi vào, liền bị người nhào vào lòng, Sơ Tranh xém chút đạp bay người.



Vất vả lắm mới dừng được cái chân đang xao động lại, ôm Yến Ca: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, làm gì?"



"Điện hạ, cảm ơn ngài vì đã tặng ta đàn."



"Thích?"



"Thích." Yến Ca gật đầu: "Thiên Âm nha, ta chỉ từng thấy nó trên sách, không nghĩ tới có một ngày ta có thể có được nó."



"Còn muốn có gì nữa?" Đều thỏa mãn chàng.



Thanh âm của Yến Ca mang theo ý cười, lại có hai phần e sợ: "Còn muốn có điện hạ."



Sơ Tranh dựa vào cửa, để Yến Ca dựa vào ngực mình: "Chàng vốn chính là của ta."



Vành tai Yến Ca đỏ hồng, chủ động hôn cô.



Sơ Tranh ôm, cũng không động, cứ như vậy mà hôn.



Một hồi lâu.



Yến Ca buông cô ra: "Điện hạ, sao ngài lại muốn tặng đàn cho ta?"



"Không phải lần trước làm hư đàn của chàng sao. Bồi thường cho chàng."



"Đó chỉ là đàn bình thường..."



Bình thường đến không hề đáng tiền.



Yến Ca kích động: "Điện hạ, ta đàn cho ngài nghe một khúc nhé."



"Đàn cái gì mà đàn." Sơ Tranh ôm lấy người, ngang ngược bá đạo: "Làm chuyện khác."



Yến Ca: "..."



Yến Ca không dám giãy dụa, mặc cho Sơ Tranh ôm mình vào giường.