Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 912 : Ký sự trêu chọc quỷ (15)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh ngồi ở tầng hầm.



Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa.



Có người đi xuống.



Cô lách mình trốn vào trong góc.



Người xuống chính là một ông lão, một đầu tóc bạc trắng, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cũ kỹ, chống gậy, từng bước từng bước đi xuống.



Ông lão đi đến bậc thang cuối cùng, đứng ở đó một lúc.



Sau đó vòng qua phía sau cầu thang, tìm tòi trên mặt đất tận trong cùng, sàn nhà bị ông ta mở ra, sau đó ông ta giơ tay vào trong cơ quan xoay chuyển.



Sơ Tranh: "..."



Cái thứ quái quỷ này giấu cũng quá kỹ rồi!!



Cơ quan di động, vị trí bên trái tầng hầm, có một cánh cửa chậm rãi mở ra.



Sơ Tranh nhìn bên kia một chút, là một cái cầu thang âm tường.



Ông lão chống gậy đi vào.



Cổ tay Sơ Tranh nhoáng lên một cái, ngân tuyến bao vây cô lại, thân hình của cô lập tức biến mất trong không khí.



Sơ Tranh theo ông lão đi vào.



Bên trong chính là một căn phòng trống rỗng.



Không có gì cả.



Chí ít Sơ Tranh không nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Ông lão đứng ở cửa vào, thần sắc tang thương không nói được nên lời: "Trì Kính, ta biết ngươi ở đây."



Giọng nói của ông lão yếu ớt, rõ ràng là gian phòng không có một ai.



Ông ta lại giống như đang đối mặt với một người.



Trì Kính...



Quả nhiên là thẻ người tốt của cô.



Nhưng đây là cái kịch bản gì?



Sơ Tranh không hiểu lắm, quyết định... quan sát trước đã.



Ông lão đột nhiên thở dài: "Đã nhiều năm như vậy, ta biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ biến thành ác mộng của Đới gia chúng ta."



Sơ Tranh cảm thấy đằng sau hơi lạnh, sau đó là một cỗ gió thổi qua người cô.



Ông lão đột nhiên lảo đảo về phía trước một cái, gậy tuột khỏi tay, ông lão trực tiếp ngã xuống đất.




Trì Kính vung tay lên, thân ảnh biến mất, ghế dựa bằng xương khô cũng chầm chậm hóa thành sương mù màu đen, cuối cùng tiêu tán.



Sơ Tranh: "!!!"



Ta XXX!



Đi đâu rồi?



-



Sơ Tranh không tìm được Trì Kính, phiền muộn theo Đới lão gia đi lên.



Cô cứ nghênh ngang như vậy đi ở phía sau, vú Hà và hai người hầu khác, đang tìm Đới lão gia khắp nơi, Sơ Tranh đi theo phía sau, cũng không ai phát hiện ra cô.



"Ông nội, ông đi đâu vậy?"



Đới Tòng Vinh từ bên ngoài tiến vào.



Vú Hà đột nhiên tới nói, không thấy Đới lão gia đâu.



Tìm trong biệt thự một vòng không có, anh ta đang định ra ngoài tìm, vú Hà liền đến gọi anh ta.



Thượng Tĩnh vẫn còn ở đây, vừa rồi cô ta cũng giúp đỡ tìm người.



"Đới lão gia, mặc kệ ông tin hay không, nơi này của ông xác thực có chút không đúng..."



Đới lão gia giơ tay, ngăn cản Thượng Tĩnh nói tiếp.



Thượng Tĩnh nhíu mày, nhưng cũng không nói tiếp.



Đới lão gia chống gậy: "Tòng Vinh, cháu theo ta vào thư phòng."



"Dạ, vâng."



Đới Tòng Vinh nói với Thượng Tĩnh hai câu, bảo cô ta ở phía dưới chờ một lát, đi theo Đới lão gia lên lầu.



Thượng Tĩnh lui lại mấy bước, Sơ Tranh đột nhiên đi đến bên cạnh cô ta, duỗi chân ra ngáng đường cô ta một cái.



Thượng Tĩnh không có phòng bị, bịch một tiếng ngã xuống sàn nhà.



Đới lão gia và Đới Tòng Vinh đang lên lầu, đồng thời quay đầu nhìn qua.



Thượng Tĩnh nằm rạp trên mặt đất, tư thế có chút bất nhã.



Lúc này đang chật vật đứng lên, đối diện với ánh mắt của hai người, Thượng Tĩnh quẫn bách không chịu được, trên mặt cũng nhịn không được đỏ hồng.



"Đại sư, không... Không sao chứ?" Đới Tòng Vinh chần chờ hỏi.



"Không sao, tôi xem dưới ghế sofa một chút." Thượng Tĩnh chịu đựng đau đớn, qua loa Đới Tòng Vinh.



"Ồ ồ..."



Nhìn dưới ghế sofa mà cần làm ra động tĩnh lớn vậy sao?



Phía dưới ghế sofa có gì đáng xem?