Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 929 : Ký sự trêu chọc quỷ (32)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Lát nữa mẹ làm thịt kho tàu con thích ăn cho con ăn nhé."



Mẹ Tiêu vừa xách đồ ăn lên lầu, vừa nói chuyện với Sơ Tranh.



Sơ Tranh chỉ nghe không lên tiếng.



Vừa đi đến tầng của bọn họ, mẹ Tiêu đã nhìn thấy lão Tôn đứng ở cửa ra vào nhà đối diện: "Ai, lão Tôn, ông đứng đây làm gì?"



Sơ Tranh nhìn sang bên kia.



Một ông chú đứng ở cửa ra vào, cửa khép hờ, bên trong có bóng người lắc lư.



"Đứa nhỏ không ổn, mời người đến xem." Ông chú đứng ở ngoài cửa hút thuốc thở dài.



Trước đó mẹ Tiêu đã nghe nói con trai của lão Tôn bị bệnh, vẫn không trị khỏi, bà ấy lập tức có chút lo lắng hỏi: "Bệnh viện cũng không chữa khỏi được?"



Lão Tôn lắc đầu: "Bệnh viện bên kia nói không kiểm tra được gì cả, cũng đã chạy đến mấy bệnh viện lớn trong thành phố, nhưng họ đều nói như vậy, nên bây giờ mới mời tiên cô đến xem một chút."



Đây là biện pháp cuối cùng.



Ai cũng nói đứa nhỏ này gặp phải quỷ.



Sơ Tranh nhìn qua cánh cửa khép hờ một chút.



Không nhìn thấy đứa bé. Chỉ nhìn thấy một đống đồ vật lung tung.



Sơ Tranh không muốn quản chuyện này, nhưng mẹ Tiêu còn gấp hơn cả chuyện của mình, nhét đồ ăn vào trong tay Sơ Tranh, rồi kéo lão Tôn vào nhà.



Sơ Tranh: "..."



Không phải, mẹ ruột! Mẹ không nấu cơm thì con ăn cái gì!!



Nhà của lão Tôn này ở ngay đối diện nhà bọn họ, trước đó cũng là nhà bọn họ gọi điện thoại cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh đành phải đặt đồ ăn ở cửa, đi theo vào.



Trong phòng bị tiên cô bày đầy đồ vật, nhìn giống như thật vậy, nhưng nếu như quả thật có Thiên Sư ở đây, thì vừa nhìn đã biết đang lừa người.



Đứa bé ở trong nhà. Khi tiên cô đi vào, mọi người đều đi theo vào.



Sơ Tranh nhìn thấy đứa bé kia, năm sáu tuổi, bé trai, rất đáng yêu.



Nhưng bên cạnh đứa bé trai kia có một bé gái ngồi xổm, đang dùng tay bấm bé trai.



Tiên cô chính là loại lừa tiền, căn bản không nhìn thấy con quỷ kia.



Lắc lư một vòng, bảo người ta lấy tiền ra.



"Tiểu quỷ này đã bị tôi thu phục." Tiên cô bưng phong phạm của cao nhân: "Hai ngày nữa sẽ tốt."



"Tiên cô, có thật không?" Người nhà đứa bé hỏi.
Người nhà Tôn gia dẫn người đến nhà Sơ Tranh nói lời cảm ơn.



Chuyện này cũng chưa tính, không tới hai ngày, thanh danh của cô liền truyền ra, còn có người đặc biệt tìm tới cửa, nhờ cô xem giúp.



Sơ Tranh: "..."



Ta thật sự chỉ là một người bình thường.



Sơ Tranh thu dọn đồ đạc ngay trong đêm, lưu lại một tờ giấy cho mẹ Tiêu, bay thẳng về trường học.



Trở lại ký túc xá, Sơ Tranh quăng cái rương ra, trực tiếp nằm lên giường.



Mệt chết người.



Trì Kính dựa vào bên cạnh: "Bảo bảo... anh đói."



Sơ Tranh nhìn hắn: "Anh ngày nào cũng đói, heo sao?"



Trì Kính cúi đầu: "Vậy không bằng... Ăn bảo bảo?"



Sơ Tranh không lên tiếng, cứ như vậy nhìn hắn.



Nửa ngày sau cô nói: "Đến đây."



Trì Kính cười nhẹ, giọng điệu mang nét cưng chiều: "Nhưng anh không nỡ."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh ngồi dậy: "Trì Kính, anh muốn thế nào?"



Trì Kính nghiêng đầu xuống: "Cái gì mà muốn thế nào?"



"Vì sao không chịu cùng em làm?"



Trì Kính lúc này giả vờ bày ra vẻ mặt vô tội, giống như không hiểu gì cả: "Làm gì?"



Sơ Tranh im ắng phun ra hai chữ.



Bàn tay chống trên bàn của Trì Kính hơi siết chặt, đầu ngón tay túm lấy mép bàn.



Ánh mắt hắn buông xuống, giọng nói trầm thấp: "Bảo bảo, anh là quỷ."



"Hai chuyện này có quan hệ gì với nhau?"



"Chúng ta..." Đầu ngón tay Trì Kính càng túm càng chặt: "Em là người, cùng anh làm loại chuyện đó, không tốt cho thân thể em."



"Anh chưa từng làm, làm sao biết không tốt cho thân thể em?"



"..."



Một người, một quỷ, có thể tốt?



Đây là kiến thức thông thường, còn cần đến thực tiễn nữa à?