Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 936 : Một ngày làm thầy (5)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh tiếp tục nói: "100 điểm trở lên, sai đề chép mười lần."



"Cô, em chỉ thiếu có một điểm nữa, là được 130, cũng phải chép sao?" Một bạn học ngồi ở hàng phía trước giơ tay.



"Thanh Hoa thiếu một điểm, sẽ để cho em lên chắc?"



"..."



Cô Nguyễn lại học được cách mắng người.



Đây vẫn là giáo viên ngữ văn yếu đuối mềm mại của bọn họ sao?!



"80 điểm trở lên, sai đề chép hai mươi lần."



"60 điểm trở lên, sai đề chép ba mươi lần."



"60 điểm trở xuống, sai đề chép năm mươi lần."



Một chữ cuối cùng rơi xuống, phía dưới trong nháy mắt nổ tung.



Năm mươi lần là muốn chép chết bọn họ sao?



"Cô, đừng như vậy mà."



"Năm mươi lần... Muốn chết à!"



"Cô, trước kia cô không như vậy."



Các bạn học mồm năm miệng mười kháng nghị.



Đối mặt với kháng nghị phía dưới, Sơ Tranh chống lên bệ giảng, không nhanh không chậm nói: "Đó là lúc trước." Hiện tại ta vẫn là Nguyễn Sơ Tranh ban đầu kia sao? Ngây thơ!



"Nhưng mà cô..."



"Ngại năm mươi lần quá ít, tôi có thể cho em thêm một trăm lần."



"..."



Mẹ nó!!



Các bạn học hai mặt nhìn nhau, giáo viên Ngữ Văn mềm mại yếu đuối, sao phong cách bỗng nhiên lại biến thành cao lãnh rồi!



Càng quỷ dị hơn chính là, bọn họ phát hiện, tổ bốn người ban bá mà trước đây có lẽ đã sớm nhảy dựng lên, hôm nay lại không rên một tiếng.



Không có ban bá làm chỗ dựa, đại bộ phận bạn học cũng không dám đối kháng chính diện với Sơ Tranh.



"Về sau thi tốt một chút, sẽ không cần chép." Sơ Tranh nói: "Cố lên."



"..."




"Nguyễn Sơ Tranh cô mở cửa ra cho tôi."



Ầm ầm ầm!!



Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Tô Hợp không đứng vững, lảo đảo vào bên trong mấy bước.



"Sữa tắm trong phòng vệ sinh đâu?" Tô Hợp trừng mắt nhìn Sơ Tranh.



"Vứt rồi."



"Vứt? Cô bị điên à!" Tô Hợp không thể tin la lối: "Cô dựa vào cái gì mà vứt đi?!"



Đậu má!



Đồ của ta ta còn không thể vứt?



Còn phải đến hỏi ngươi chắc?



Ngươi là cái thá gì chứ!!



"Dựa vào tôi mua." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực nhìn cô ta: "Tôi vứt đồ của mình, có vấn đề gì?"



"..."



Từ khi Tô Hợp chuyển vào, mang tới một chút vật dụng hàng ngày, sau khi dùng hết, thì vẫn dùng của nguyên chủ.



Dùng hết còn giục nguyên chủ đi mua, bình thường nhờ nguyên chủ mua chút đồ vật nhỏ, cũng không trả tiền.



Nguyên chủ dễ bắt nạt.



Nhưng hiện tại không giống.



Sơ Tranh cũng không dễ bắt nạt như vậy.



Cô có tiền, cô có thể tình nguyện dùng số tiền này mời ban bá ăn cơm uống nước, cũng không cho con chó điên này dùng.



Tô Hợp bên kia không biết xoay chuyển mấy vòng trong lòng, đột nhiên lại lý lẽ hùng hồn lên: "Tôi vừa nhìn thấy cô cầm đồ vật về phòng, cô không cho tôi dùng thì không cho tôi dùng, nói vứt đi cái gì, Nguyễn Sơ Tranh, cô làm người đừng có dối trá như vậy."



Nói xong, Tô Hợp còn trợn mắt trừng một cái: "Không phải chỉ là dùng chút đồ của cô thôi sao, giống như không ai mua nổi không bằng, còn hẹp hòi như vậy làm gì?"



Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Mua được còn dùng của tôi, cô keo kiệt à?"



Tô Hợp: "..."



Tô Hợp xém chút một hơi không đi lên được.



Đôi mắt đẹp trừng Sơ Tranh, giống như muốn trừng ra một lỗ thủng trên người cô vậy.



Nguyễn Sơ Tranh trước kia mềm mại yếu đuối, nhìn rất dễ bắt nạt, rốt cuộc không hề tìm thấy một chút vết tích nào trên người cô gái này nữa.



Cô gái trước mặt này lạnh lùng, đạm mạc, cường thế, quanh thân quanh quẩn khí chất tôn quý thanh nhã.