Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 951 : Một ngày làm thầy (20)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh trở lại hậu đài, mấy giáo viên đang đứng ở đấy.



Tô Hợp bị bọn họ vây vào giữa, sắc mặt trắng bệch.



Dương cầm bị nước vào, cho dù bọn họ không hiểu, thì cũng biết chút kiến thức thông thường, không dám đi động loạn.



Nhưng bây giờ phải giải quyết vấn đề này thế nào.



Trong tiết mục có học sinh độc tấu đàn dương cầm, còn có những tiết mục khác cũng cần dùng đến dương cầm, cũng không thể bởi vì chuyện này, mà loại bỏ tiết mục của học sinh chứ.



"Cho nên, mọi người gọi tôi thì làm được gì?" Sơ Tranh không hiểu.



Cũng không phải ta tắm cho dương cầm mà.



"Cô Nguyễn... Cái kia... cô có cách nào không..."



Hiệu trưởng đang tiếp lãnh đạo, chuyện này bọn họ cũng không dám nói với hiệu trưởng.



Một số giáo viên cũng có quen biết người có dương cầm, nhưng không nói đến thứ này quá quý giá, người bình thường sẽ không cho mượn, cho dù mượn được, thì cũng không thể đưa tới nơi này trong thời gian ngắn được.



Bọn họ nghĩ đến, Sơ Tranh có thể mua được một dàn âm thanh đắt như thế, nói không chừng cũng có thể tìm được một cây dương cầm.



"Có."



Ánh mắt các giáo viên lập tức sáng lên.



"Cô Nguyễn, vậy cô có thể giúp đỡ một chút không."



Sơ Tranh nhìn Tô Hợp ở đằng sau một chút: "Muốn tôi giúp cũng được, cô Tô nói một chút xem, chuyện âm thanh là thế nào."



Tô Hợp giật mình trong lòng.



Tầm mắt của mọi người chuyển tới trên người cô ta, Tô Hợp cố gắng trấn định: "Cô nói cái gì... Tôi nghe không hiểu. Âm thanh là cô phụ trách, tôi làm sao biết nó thế nào."



"Học trò của tôi còn đang chờ tôi, đi trước đây."



Sơ Tranh xoay người rời đi.



"Cô Nguyễn cô chờ một chút, đừng đi." Các giáo viên khác vội vàng kéo Sơ Tranh lại.



"Âm thanh bị làm sao vậy, tại sao lại nói đến chuyện này, cô Tô, rốt cuộc là thế nào? Cô nói một câu đi?"



"Tôi không biết..."



Tô Hợp ngập ngừng một tiếng, không chịu nhả ra.



Nhưng cô ta chột dạ không dám nhìn mọi người, rõ ràng có vấn đề.
"Ừ?"



"Em... muốn đi ra ngoài một chút." Kiều Liễm thấp giọng nói.



Sơ Tranh thả tay xuống, khoác lên trên ghế, liếc mắt nhìn hắn.



"Làm gì?"



"..." Kiều Liễm nghẹn một lúc: "Đi toilet."



Hàng ghế hiện tại của bọn họ dựa vào tường, Sơ Tranh đang ngồi ở vị trí ngoài cùng.



Bởi vì không gian không lớn, Sơ Tranh còn ngồi thập phần bá đạo, Kiều Liễm muốn ra ngoài mà không kinh động đến Sơ Tranh cũng không được.



Sơ Tranh nghiêng người sang bên cạnh, nhường đường cho hắn.



Kiều Liễm lập tức chống lên thành ghế đứng dậy.



Tay Sơ Tranh đang khoác trên thành ghế, đầu ngón tay Kiều Liễm không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh.



Kiều Liễm giật mình, cấp tốc cuộn ngón tay mình, thu tay lại, cúi đầu rời đi, giống như phía sau có người đuổi theo hắn vậy.



Sơ Tranh liếc hắn một cái, cảm thấy rất khó hiểu, sau đó tiếp tục nhìn qua phía sân khấu.



Kiều Liễm đi gần 20 phút, Sơ Tranh vẫn bảo trì tư thế vừa rồi.



Kiều Liễm chần chờ đi lên, phía trước cũng có ghế trống, hắn có thể không ngồi lại chỗ cũ.



Nhưng khi đi đến bậc cuối cùng, Kiều Liễm vẫn lựa chọn đi lên.



Sơ Tranh để hắn đi vào, Kiều Liễm bó tay bó chân ngồi xuống, tận lực không đụng tới Sơ Tranh.



Thời gian kế tiếp đối với Kiều Liễm mà nói, quả thực chính là tra tấn.



Vất vả lắm mới đến thời gian nghỉ ngơi, Sơ Tranh không thèm chào hỏi lấy một tiếng, trực tiếp rời đi.



Kiều Liễm nhìn bóng lưng cô, tâm tư phức tạp.



Buổi chiều dường như Sơ Tranh còn có việc, không đến khán đài.



Kiều Liễm thở phào, đồng thời lại cảm thấy hơi mất mát.



Kiều Liễm phát giác được, khẽ lắc đầu, hất những cảm xúc loạn thất bát tao kia ra.



Nhưng mà có nhiều thứ, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong lúc lơ đãng.



Kiều Liễm căn bản không khống chế nổi.



Kết quả chính là, Kiều Liễm lạc đường đến rạng sáng mới về đến nhà —— vẫn là Lục Châu đi đón hắn.