Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 953 : Một ngày làm thầy (22)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không biết bên ngoài bắt đầu mưa từ lúc nào, còn mưa rất lớn.



Sơ Tranh đẩy Kiều Liễm vào phòng tắm: "Em tắm rửa trước đi."



"Cô."



Kiều Liễm giữ chặt cô.



Sơ Tranh phát hiện ngón tay Kiều Liễm đang phát run.



Sơ Tranh quay lại: "Sao thế?"



Kiều Liễm ngẩng đầu, một đôi mắt đen trầm như mực, hắn chậm rãi nói.



"Cô, em giết người."



"..."



-



Mưa tầm tã trút xuống, đánh vào trên thủy tinh, vang lên tiếng lộp bộp.



Thân ảnh đơn bạc của thiếu niên hắt lên trên thủy tinh, Sơ Tranh cầm khăn mặt lau tóc cho hắn.



Ong ong ong ——



Điện thoại Sơ Tranh đặt ở bên cạnh sáng lên.



Sơ Tranh đưa khăn mặt cho hắn, đi nghe điện thoại.



Hai phút sau, Sơ Tranh đi về: "Người không chết, đã đưa đến bệnh viện."



Thần kinh căng cứng của thiếu niên lúc này mới như giãn xuống: "Cô..."



"Không sao." Sơ Tranh ôm chặt hắn vào trong ngực.



Kiều Liễm cẩn thận giơ tay, ôm lấy eo cô.



"Không phải em cố ý." Thanh âm của hắn hơi khàn khàn.



"Ừ."



Nghe thấy Sơ Tranh trả lời, Kiều Liễm ngẩng đầu: "Cô tin tưởng em sao?"



Sơ Tranh gõ gõ trán hắn: "Tin. Thay quần áo trước đi."



Kiều Liễm vẫn mặc bộ quần áo ướt kia, nghe vậy, giống như chấn kinh, buông tay ra, tay chân luống cuống ngồi thẳng dậy, trên gương mặt trắng nõn, bò lên một tầng đỏ ửng.



Chỗ Sơ Tranh không có quần áo của nam sinh, cô tìm ra một chiếc áo sơ mi, phi thường trung tính, nhìn không ra nam nữ.



Áo cũng rất rộng rãi, loại rất dài có thể làm được cả áo khoác, Kiều Liễm vừa lúc có thể mặc.



"Đi tắm đi."



Sơ Tranh đẩy hắn vào phòng tắm.



"Cô..."
Hôm sau.



Kiều Liễm mở cửa phòng ra, ngủ không ngon lắm, dưới mí mắt có một vòng màu xanh.



Hắn quét mắt nhìn phòng khách một vòng, không nhìn thấy người, nhìn thấy quần áo của mình trên ban công.



Đầu ngón tay Kiều Liễm hơi xiết chặt, ra khỏi phòng.



Trên bàn ăn đặt bữa sáng, còn có một tờ giấy ghi chú, phía trên đè lên một cái điện thoại di động.



Kiều Liễm rút giấy ghi chú ra.



—— Tôi ra ngoài một chút, ở nhà ngoan ngoãn, rất nhanh trở về.



Kiều Liễm nhìn kiểu chữ giống như được in ra trên giấy ghi chú, hơi thất thần.



Nhà...



Hắn buông giấy ghi chú xuống, kéo cái ghế ra ngồi xuống.



Bữa sáng có mấy loại, đều là loại nguội cũng có thể ăn, Kiều Liễm tùy ý chọn mấy món ăn.



Cái điện thoại kia bỗng nhiên rung lên, Kiều Liễm ghé mắt nhìn lại, tên Lục Châu phá lệ bắt mắt.



Đây không phải điện thoại của hắn...



Kiều Liễm giơ tay ấn nút trả lời.



Giọng nói của Lục Châu từ đầu kia truyền đến, có vẻ hơi gấp gáp: "Kiều Liễm cậu ở đâu rồi? Cửa nhà cậu mở ra, trên mặt đất còn có máu, cậu không sao chứ?"



Kiều Liễm hơi sửng sốt.



"Kiều Liễm?"



"Không phải cậu bị bắt cóc chứ?"



"Má ơi, cậu kêu một tiếng xem nào!!"



"Kiều Liễm! Kiều đại thiếu gia!! Tiểu tổ tông! Cậu còn sống không? Có phải bị bắt cóc rồi không? Bọn bắt cóc ở đó sao? Tôi có tiền, các người đừng làm tổn thương cậu ấy, tôi lập tức chuộc cậu ấy!!"



Kiều Liễm bị âm thanh gần như là gào thét của Lục Châu kéo về.



"Tớ không sao."



"Má, không sao sao cậu không lên tiếng." Lục Châu tức giận đến mắng to.



Kiều Liễm không nói cho Lục Châu biết mình ở đâu, chỉ nói không sao, máu trên đất là hắn không cẩn thận làm ra.



Hắn cúp điện thoại, lật xem điện thoại.



Danh bạ trong điện thoại là của hắn, còn lại không có thứ gì nữa cả, đây là một cái điện thoại mới.



Kiều Liễm tìm tìm trong phòng, cuối cùng tìm được điện thoại bị ném trong thùng rác, đã không còn khởi động được nữa.



Kiều Liễm có chút kỳ quái, mặc dù hôm qua mắc mưa, nhưng không đến mức hư luôn điện thoại chứ.



Hắn nhìn về phía quần áo phơi trên ban công.



Không phải cô giáo ném vào máy giặt giặt luôn đấy chứ?