Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 979 : Bá chủ hồng hoang (7)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không tranh luận với Vương bát đản về vấn đề yếu kém hay không, dù sao cô cũng không quan tâm.



Chỉ cần thân thể có thể chạy có thể nhảy là được.



Nhưng mà!



Vừa rồi khi nam tử kia xuất hiện vì sao cô không cảm giác được nguy hiểm? Toàn thân cao thấp của hắn đều đằng đằng sát khí, sao có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên kia.



Cái này không đúng!



Đây là BUG!



Ta không phục!



Lần kéo ngược lại này không tính!



【...】



Vương Giả không muốn để ý đến vị tiểu tỷ tỷ mặt không biểu tình, bề ngoài tang thương như tám mươi tuổi, nội tâm lại khóc lóc om sòm giống như đứa trẻ ba tuổi, trực tiếp đưa cô kéo ngược lại về.



Thời gian kéo ngược lại của lần này không thay đổi.



Sơ Tranh đang túm lấy Nguyên Ninh tránh khỏi Yêu Nhiêu, Sơ Tranh quay đầu đi xem, quả nhiên trông thấy nam tử mặc áo đen kia, đứng ở phía sau cô.



Sơ Tranh không kịp né tránh, trực tiếp ném Nguyên Ninh tới.



Nam tử áo đen sửng sốt một chút, nhánh cây trong tay vẫn không kịp thu hồi, bả vai Nguyên Ninh bị nhánh cây xuyên thấu.



Một nhánh cây nhỏ như thế, treo người, lại giống như treo một miếng thịt khô, không có trọng lượng gì, nhánh cây cũng không thấy cong đi chút nào.



Nam tử lập tức túm lấy cổ áo Nguyên Ninh, giống như xách con gà con, mang theo người lui lại.



Lông vũ màu đỏ quét tới, nam tử vọt lên trên trời.



Sơ Tranh giương cánh bay lên, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm thân ảnh đối diện: "Trả lại cho ta!"



Nam tử đứng giữ hư không, khóe miệng tuy có đường cong, nhưng không có nhiệt độ, gần như tàn khốc mà nói: "Ở trong tay ai, chính là của người đó."



Sơ Tranh: "..." Chó chết!



Nguyên Ninh: "..." Y không phải vật phẩm!



Sơ Tranh trực tiếp động thủ, nam tử giống như không nghĩ đến chuyện lưu lại, chuẩn bị rời đi, nhưng Sơ Tranh ngăn cản hắn, nam tử chỉ có thể đánh với Sơ Tranh.



Phượng Hoàng màu đỏ và bóng người màu đen đánh nhau trên không trung, kéo ra một đạo rồi lại một đạo tàn ảnh trên vùng hoang dã.



Sơ Tranh cướp được Nguyên Ninh, rất nhanh lại bị cướp về.



Cứ như thế lặp đi lặp lại.



Nguyên Ninh bị dày vò quá mức.



Vết thương trên người không ngừng rướm máu, nhỏ giọt xuống vùng đất hoang.



Dường như Yêu Nhiêu không biết bay, ở phía dưới lo lắng chạy theo.
Sơ Tranh nhướn mi mắt, nhìn về phía Đồ Yếm.



Hung ác như thế sao?



Đồ Yếm là thú gì, người trong Hồng Hoang không ai biết, bởi vì hắn vẫn luôn lấy hình thái nhân loại xuất hiện.



Mỗi lần xuất hiện tất nhiên sẽ mang đến giết chóc.



Nghe nói có một ít thú chỉ cần liếc nhìn hắn nhiều hơn một chút, thì sẽ bị giết.



Kẻ thù trong Hồng Hoang cầm tay nhau quấn một vòng quanh Hồng Hoang cũng không thành vấn đề.



Nhưng mọi người biết đến cũng không nhiều, chỉ biết Đồ Yếm rất dữ, luôn luôn âm u, giết thú như ma, chọc hắn chính là muốn chết.



Thôn Tượng sờ sờ đầu, có chút kỳ quái: "Hắn rất lợi hại, lần này không biết vì sao lại không đánh thắng những tên kia..." Còn bị thương, chuyện này nếu để các thú khác trong Hồng Hoang biết, còn không phải sẽ lập tức giết tới à.



Tên này là một tai họa!



Đại vương nhặt hắn về làm gì!



"Khụ khụ..."



Tếng ho khan rất nhỏ vang lên.



Sơ Tranh nhìn sang bên kia, lãnh lãnh đạm đạm, cũng không có ý tứ nhúc nhích.



Thôn Tượng lại không dám qua, co lại trong góc, sợ hãi nhìn bên kia.



Đồ Yếm chỉ ho khan hai tiếng, sau đó liền không có động tĩnh.



Sơ Tranh dùng cánh ưu nhã ăn xong trái cây, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đi vào bên trong.



Đó là một cái sơn động, không gian không lớn.



Thân thể Sơ Tranh thu nhỏ lại rất nhiều.



Cô cánh vỗ, bay thẳng đến tảng đá bên kia.



Đồ Yếm mở to mắt, con ngươi âm u, trong nháy mắt đối đầu với cặp mắt phượng trong suốt xinh đẹp của Sơ Tranh.



Trong mắt phượng gió êm sóng lặng, giống như vùng đất đóng băng lắng đọng trăm ngàn năm, vô thanh vô tức lộ ra hàn ý.



"Tiểu Phượng Hoàng." Hắn lên tiếng, không chứa bất kỳ tâm tình gì.



Trong hắc mâu đen thui phản chiếu cái bóng xinh đẹp của Phượng Hoàng, loại màu sắc kia, là màu sắc rất khó gặp trong Hồng Hoang.



Đồ Yếm không nói nên lời đó là màu sắc gì.



Nhưng mà thật đẹp.



Làm cho không ai có thể quên được.



Biến hóa rất nhỏ trong con ngươi Đồ Yếm rất nhanh biến mất, vẫn là âm u.



"Còn chưa có chết à." Sơ Tranh đặt mông ngồi xuống, giọng điệu lạnh như băng: "Xem ra mạng ngươi còn rất lớn."



Đồ Yếm chống đỡ thân thể ngồi dậy, liên lụy đến vết thương trên người, hắn hơi nhíu mày, chậm chạp một hồi, mới hoàn toàn ngồi dậy.