Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 992 : Bá chủ hồng hoang (20)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nam nhân híp mắt cân nhắc: "Ngươi có biện pháp đối phó nàng?"



Yêu Nhiêu: "Nguyện vì đại vương hiến kế."



"Tốt!"



Ý cười nơi khóe miệng Yêu Nhiêu dần dần dày đặc, đáy mắt ẩn giấu ngoan độc, đừng trách ả lòng dạ ác độc, là con Phượng Hoàng kia ra tay trước.



"Vậy đại vương, chuyện của ta..."



"Ngươi yên tâm, không phải chỉ là tìm thú thôi sao, chuyện nhỏ."



"Đa tạ đại vương."



-



Sơ Tranh không biết Yêu Nhiêu tìm được chỗ dựa, lúc này cô còn cách Tuyệt Mệnh Lĩnh một đoạn.



Tuyệt Mệnh Lĩnh không phải chỉ là địa bàn của một con thú, mà bên trong có đủ loại Hung thú chiếm cứ.



Nhưng bọn họ có một con Hung thú đầu đàn.



Chuyện mà Hung thú ở Tuyệt Mệnh Lĩnh chuyên môn làm ra chính là chặn đường cướp bóc, rất giống đảm đương thổ phỉ của Hồng Hoang.



Mà muốn đi đến tận cùng Hồng Hoang, nhất định phải đi qua Tuyệt Mệnh Lĩnh, nơi khác đều không qua được.



"Đồ Yếm ngươi đi nhanh chút." Sơ Tranh ở phía trước thúc giục Đồ Yếm.



Đồ Yếm đi đến dưới một thân cây, dừng lại, không có ý định đi tiếp: "Trời sắp tối rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi."



Trong Hồng Hoang trời tối không nên đi đường.



Có một số loại thú ẩn hiện ban đêm, giảo hoạt khó chơi, còn kết bầy kết đội.



Sơ Tranh quay về, bưng vẻ mặt cao lãnh không chút cảm xúc của đại lão: "Dọc theo con đường này ngươi vừa đi vừa nghỉ, ngươi được không thế?"



Đồ Yếm dựa vào cây ngồi xuống: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi thật sự rất muốn đến chỗ kia sao?"



Sơ Tranh ngồi xổm xuống, giơ tay liền nắm cằm hắn: "Ta đi vì ai?"



Đồ Yếm bị ép đối diện với ánh mắt Sơ Tranh.



Tròng mắt của cô luôn luôn lạnh như băng, không có nhiệt độ.



Cho dù là dưới ánh mặt trời rực rỡ, cũng hiện ra lãnh ý.



Nhưng cặp mắt phượng kia lại phá lệ xinh đẹp.



Đồ Yếm dịch ánh mắt ra, mi dài buông xuống, ánh mắt u ám che đậy dưới bóng tối: "Tiểu Phượng Hoàng, ta từng nói, chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm."



Dọc theo con đường này, hắn cơ hồ chính là bị cô cưỡng ép kéo đi.



Đồ Yếm từng muốn thừa dịp cô không chú ý rời đi, kết quả đi không bao lâu sẽ bị thú khác bán hành tung.
Lúc này Sơ Tranh còn đang ở trong ngực hắn, toàn thân lập tức lâm vào lông lông mềm mại.



Cái loại cảm giác này tựa như đột nhiên rơi vào trong bông, lông mao mềm mịn bao trùm lấy cô.



Rất muốn lăn lộn.



Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn lăn lộn, chỉ giơ tay sờ.



"Tiểu Phượng Hoàng, được chưa?"



"..." Ta phải nói thế nào, mới có thể bảo trì hình tượng cao quý lãnh diễm lại có thể làm thẻ người tốt không biến về đây.



Trong đầu Sơ Tranh xoay chuyển cực nhanh.



Nhưng mà... Không có.



Trừ phi cô làm nũng.



Đại lão sao có thể làm nũng.



Không thể nào!



Đời này cũng không thể!



Muốn mặt!



Sơ Tranh lưu luyến không rời buông hắn ra, cấp tốc đi đến bên cạnh, cách Đồ Yếm rất xa.



Thẻ người tốt sao có thể mềm như thế chứ.



Rất muốn sờ tiếp.



Sơ Tranh cào cỏ trên mặt đất, tiểu nhân nơi đáy lòng toàn là oán niệm.



Đồ Yếm đã biến về, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, vừa rồi cô đột nhiên nhào tới, hiện tại lại thế này, cô nhìn thấy bộ dáng của mình... Là chán ghét sao?



Đồ Yếm siết chặt ngón tay.



Đồ Yếm cũng không nói chuyện, ngồi xuống một bên khác.



Ban đêm.



Đồ Yếm dựa vào thân cây nghỉ ngơi, hắn cảm giác có người đi tới, hắn biết là ai.



Đồ Yếm cho là Sơ Tranh chỉ tới xem một chút, chẳng mấy chốc sẽ rời đi, kết quả lần này đến tận nửa ngày hắn cũng không cảm giác được Sơ Tranh rời đi.



Đồ Yếm đành phải mở mắt ra.



Thiếu nữ đứng trước mặt hắn, ánh mắt lành lạnh nhìn hắn.



"Tiểu Phượng Hoàng?"



Sơ Tranh ngồi xuống, lý lẽ hùng hồn nói: "Đồ Yếm, ta hơi lạnh, ngươi biến lớn cho ta ôm."



Đồ Yếm: "??"