Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 994 : Bá chủ hồng hoang (22)

Ngày đăng: 01:36 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh yêu cầu đơn độc nói chuyện với đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh.



Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh suy nghĩ một lát, đồng ý.



"Tiểu Phượng Hoàng..."



"Không có việc gì." Sơ Tranh vỗ vỗ bờ vai hắn trấn an: "Chờ ta trở lại."



"Tiểu Phượng Hoàng!"



Đồ Yếm không ngăn được Sơ Tranh, nhìn cô đi sang bên kia.



Sơ Tranh đi theo đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh rời đi, đi ra một khoảng cách, đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh dừng lại.



"Được rồi, nói ở đây đi, ngươi muốn giao dịch gì với ta?"



Sơ Tranh lấy ra một bao Long tinh.



Con ngươi của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh lập tức nhíu lại, bên ngoài đồn rằng trên người Phượng Hoàng này, có không ít Long tinh, hóa ra là sự thật...



"Số Long tinh này đều có thể cho ngươi."



"Ha ha, nếu ta bắt ngươi lại, số Long tinh này không phải cũng là của ta sao." Lông mày chữ bát của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh giương lên: "Hơn nữa ta còn có thể nếm thử hương vị của Thần thú Phượng Hoàng, tại sao phải giao dịch với ngươi?"



Ha!



Ý nghĩ của con chó điên này còn rất khá đấy!



"Ngươi đánh không thắng ta."



Trong thanh âm bình tĩnh cất giấu phách lối và tự tin vô tận!



"Ha ha ha, ngươi chỉ là Thần thú đang trong thời kỳ trưởng thành..."



Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh còn chưa nói hết lời, thiếu nữ đối diện đột nhiên không thấy tăm hơi.



Thân thể hắn ta đột nhiên kéo căng, cực nhanh liếc nhìn bốn phía.



Trong rừng im ắng, đạo thân ảnh màu đỏ rực xinh đẹp vừa rồi, tựa như tiêu thất giữa hư không.



Trực giác của thú nói cho đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh biết, gặp nguy hiểm.



Sưu ——



Âm thanh vang lên từ phía trên.



Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh ngẩng đầu nhìn lên, hắn ta còn chưa thấy rõ, thân thể đã làm ra phản ứng, tránh sang bên cạnh.



Mấy chùm sáng màu bạc rơi xuống, đập xuống đất, trong nháy mắt biến mất.



Vừa rồi nếu không phải hắn ta tránh nhanh, thì mấy chùm sáng màu bạc kia sẽ trực tiếp xuyên qua thân thể hắn ta.



Sắc mặt của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh có chút vặn vẹo, lửa giận từ đáy mắt bốc cháy lên.
Hắn có thể có cách nào!



Hắn không muốn chết!



"Bắt lại." Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh phất tay.



Yêu Nhiêu làm sao chịu thúc thủ chịu trói.



Thực lực của Yêu Nhiêu không tính là thấp, nhưng cũng không cao lắm.



Con thú tên Đinh Thảo kia còn không ở bên cạnh ả, đối đầu với nhiều tiểu đệ của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh như thế, thì rất là tốn sức.



Yêu Nhiêu rất nhanh bị đè xuống đất.



Sơ Tranh ngồi xổm bên cạnh ả, lấy cái bình được chế tác bằng xương kia ra: "Đây là cái gì?"



Ánh mắt Yêu Nhiêu giống như bôi độc, đáy lòng khó nhịn lửa giận.



"Ngươi cho là ta sẽ nói cho người biết?" Yêu Nhiêu gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng.



Sơ Tranh vuốt vuốt cái bình bằng xương kia, hồi lâu sau, chậm rãi mà nói: "Không nói thì không nói thôi."



Sơ Tranh mở nắp bình ra, nắm lấy cằm Yêu Nhiêu, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai rót vào trong miệng ả.



Đã không nói, vậy thì ta tự nhìn.



Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh: "..."



Thần thú đều hung tàn như vậy sao?



Đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, trước đó nàng không trực tiếp đút thứ này cho mình ăn.



"A a..."



Yêu Nhiêu hoảng sợ giãy dụa.



Nhưng mà thú phía sau đè ả đến sít sao.



Sơ Tranh khiến cho Yêu Nhiêu nuốt xuống toàn bộ.



Hoảng sợ trong mắt Yêu Nhiêu dần dần nồng đậm.



Sơ Tranh buông ả ra đứng dậy.



Yêu Nhiêu lập tức nôn ra một trận.



Đáng tiếc thứ kia không nhiều, lúc này đã hoàn toàn nuốt xuống, không nôn ra được.



Yêu Nhiêu bỗng nhiên ngẩng đầu.



Một đôi mắt đẹp vằn lên tia máu, oán độc lại dữ tợn nhìn Sơ Tranh.



"Nhìn ta như thế làm gì." Sơ Tranh khí định thần nhàn khoanh tay trước ngực đứng đấy: "Thứ này không phải của ngươi à."



Yêu Nhiêu: "..."