[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Chương 145 :
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
Editor: Ngạn Tịnh.
Lục Nhất Lan cũng không biết vì sao sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Hoàng Đế cùng sủng phi, sao lại không khéo đi ngang qua cửa cung Thái Tử chứ, đặc biệt thời gian đi qua còn đúng lúc có mấy quả cầu tuyết bay ra nữa chớ!
Lúc Hoàng Đế đang tán tỉnh cười đùa với sủng phi, bị cầu tuyết bay đầy trời đập trúng đàu.
Trực tiếp bị đập vẻ mặt mê mang.
Không biết mất mặt đến cỡ nào.
Bên trong Noãn các của Dưỡng Tâm điện, Lục Nhất Lan quỳ gối giữa đại đường, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi cùng hàng ở bên trên, biểu tình trên mặt Tâm Qúy phi chính là sủng phi đi theo ngày hôm nay cũng không đẹp lắm.
Không chỉ có Lục Nhất Lan cảm thấy xui xẻo, nàng cũng thấy xui xẻo đó.
Tuy rằng nàng được Hoàng Đế sủng ái, nhưng dưới gối không con, thế lực mẫu tộc không lớn, nếu bởi vì chuyện này, vạn nhất đắc tội Thái Tử, thật là mất nhiều hơn được.
“Tử Ý!”
“Có nhi thần.”
“Con...” Hoàng Đế có chút thở hổn hển, “Trẫm phong con làm Thái Tử, là để con chăm lo việc nước, con thế nhưng tốt rồi, ở cung Thái Tử chơi tuyết?”
Lục Nhất Lan không nói gì, chỉ là thân hình đang quỳ càng thêm đĩnh bạt.
Rất xuất sắc.
Hắn nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, trong hoảng hốt, hắn dường như hiểu rõ được bản thân và Lục Nhất Lan rốt cuộc khác nhau chỗ nào.
Ca ca như vậy, căn bản là một đệ đệ yếu đuối như hắn có thể so sánh được.
Nghe Lục Nhất Lan càng đọc càng thuận, một chút không thoải mái trong lòng Hoàng Thượng cũng chậm rãi bị kinh ngạc thổi bay, “Đọc rất tốt, xem ra vẫn rất là dụng công.”
“Hài nhi ghi nhớ phụ hoàng dạy bảo.”
“Vậy trong lời dạy bảo của phụ hoàng, có điều nào, bảo con không màng uy nghiêm của Thái Tử, chơi tuyết ở cung Thái Tử không?”
Lục Nhất Lan tiếp tục trầm mặc.
Mắt thấy Hoàng Đế ở phía trên lại có ý tức giận, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên đứng lên.
Rất đột ngột.
“Phụ hoàng!”
Thấy con trai út nói chuyện, Hoàng Đế không chút để ý nhìn hắn một cái, “Sao vậy, Thập Nhất có chuyện gì sao?”
“Con... Nhi thần...”
Vào giờ khắc này, Quân Tử Ngọc mới hiểu được, cái gì gọi là chột dạ.
Gian nan quỳ gối giữa điện, “Phụ hoàng, con, nhi thần...” Hắn nghĩ đến cái gì, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, “Là nhi thần chơi tuyết trong phủ Thái Tử, mới có thể không cẩn thận đánh trúng phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.”
Cái trán nho nhỏ dập trên mặt đất, phát ra một tiếng vang không nhẹ. Trong nháy mắt kia, vô số ngôi sao nhỏ bay lượn trước mặt Quân Tử Ngọc.
“Tử Ý, đây chính là khi quân---“