[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 23 : Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (21)

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



“Con cười cái gì đó?” Mẹ Tô ngó ra ngoài thăm dò, bên ngoài là một mảnh tối đen như mực, bà mới yên tâm, mang người vào nhà, đóng cửa, bà hỏi, “Sao lại không trở về tới anh Cường Tử vậy?”



Lục Nhất Lan đứng ở bên cạnh, cười nói, “Mẹ, anh Cường Tử tan tầm sớm như vậy, sao con có thể để người ta chờ con lâu như vậy được chứ.”



“Vậy ai đưa con về?”



“Bạn học nha?”



“Là nam hay nữ?”



“Mẹ, bây giờ là thời điểm mấu chốt để học tập, tất cả mọi người dều không phân biệt giới tính, dù là nam hay nữ...”



Giọng nói của hai mẹ con dần dần biến mất, bên kia, Tần Thanh không ngừng hoạt động cơ chân, anh cảm giác cả người mình đều đang bốc cháy.



Lẻ loi một mình, gió thổi qua, anh chạy quá nhanh, té ngã một cái.



Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nhất Lan vẫn là bị ‘anh Cường Tử’ trong truyền thuyết đưa đến trường học, quả nhiên là không thương đến gân cốt, mới qua hai ngày, Lục Nhất Lan liền cảm giác bản thân tốt lên râất nhiều.



Vẫy vẫy tay nói hẹn gặp lại với anh Cường Tử, Lục Nhất Lan vừa xoay người bỗng nhiên nhìn thấy ở góc đường phía trước, Tần Thanh bước ra từ một chiếc xe BMW màu trắng.



Anh vác ba lô một bên vai, biểu tình trên mặt không nhìn được rõ ràng, nhưng Lục Nhất Lan vẫn có thể nhận ra được, đó chính là Tần Thanh.



Đại khái có năm phút đồng hồ, Tần Thanh cầm hai cái túi nhỏ màu trắng khập khiễng từ phố đối diện đi tới.


“Cho cậu.”



Trên tay bỗng dưng nhiều thêm một cái túi màu trắng, đầu Tần Thanh hơi hơi nghiêng, “Tớ mua, không biết cậu có thích hay không.”



“A.”



Vừa mở ra liền thấy, sữa đậu nành, bánh bao nhỏ, mùi hương nức mũi, đích xác phẩm vị rất cao.



Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân cực kỳ đói, hàn huyên một đoạn thời gian dài, rốt cuộc cũng tới phòng học.



Còn sớm, cửa còn đóng, Lục Nhất Lan thiếu chút nữa liếc mắt xem thường, “Sao còn chưa mở cửa.”



“Bởi vì tớ vừa mới tới.” Tần Thanh thuần thục lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cửa phòng học, bên trong không có ai, một mảnh trống rỗng.



Anh về vị trí của miình, Lục Nhất Lan cũng rón ra rón rén trở về vị trí.



Tiếng nhai nuốt vang lên trong phòng học, rất có quy luật, một trước một sau. Tần Thanh ngẫu nhiên sẽ nhịn không được nhìn thoáng qua phía sau, thấy bộ dáng cô đang ăn, luôn có thể cảm giác thứ kia rất rất ngon.



Người dần dần nhiều lên, lúc Lục Nhất Lan đi ra ngoài vứt rác cũng thuận tiện vứt giùm Tần Thanh.



Lúc trở về, cô cúi đầu cười nói, “Có phải hôm qua quá kích động, cho nên ngã xe không?”



“...”



Người phía sau vui vẻ nhảy lò cò về chỗ, Tần Thanh nở nụ cười.



Đúng vậy, kích động quá mức, xe chạy lên tảng đá cũng không biết, rồi mới vinh quang lật xe.



Rốt cuộc vẫn là quá kích động.