[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 40 :

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Edit: Thiên Diệp.



Beta: Ngạn Tịnh.



Tần Thanh quả nhiên là tiền đồ vô lượng.



Bởi vì là kim cương, nơi nào cũng đều ngăn không được hào quang của anh.



Năm 4, vào năm hai người tốt nghiệp ấy, giáo viên của Tần Thanh cũng cực kì nhàm chán nên đã thuận tiện giúp Tần Thanh đăng kí một trường đại học ở thành phố Q, cử chỉ này thật vô tâm a.



Hai tháng sau, anh nhận được thông báo nhập học từ trường đại học Q.



Tới thực ngoài ý muốn, nhưng cũng thực kinh hỉ, đạo sư mạnh mẽ đề cử anh đi q đào tạo sâu hơn.



Lục Nhất Lan đều cảm thấy chuyện này rất tuyệt, "Tần Thanh, anh muốn đi đại học Q sao?"



"Em hy vọng anh sẽ đi sao?"



Tần Thanh không chính diện trả lời vấn đề này, mà là chuyển cái đề tài khác.



Lục Nhất Lan sửng sốt, mày nhăn lại có chút rối rắm, chỉ là nhìn biểu tình này của cô, tâm trạng Tần Thanh liền sung sướng lên.



Trong lòng cô có anh, vậy nên mới khó xử.



"Đi đi, em nhớ rõ Tô Vãn Vãn đã nói với em rồi, mục tiêu lớn nhất của anh là trường đại học Q mà."



Tần Thanh chỉ ở khóe môi Lục Nhất Lan để lại một cái hôn nhẹ nhàng.



"Không đi."



Tươi cười nháy mắt nở rộ, Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, "Vì sao không đi chứ?"
Lần trước khi bọn họ nói chuyện phiếm, cô chơi di động, anh đang xem cổ phiếu.



Lục Nhất Lan nhìn xuống những con số màu sắc sặc sỡ, đầu óc có chút đau, "Tần Thanh, anh càng ngày càng giống như thần giữ của."



"Đừng chơi nữa, ngủ trước đi."



"Em ngủ đi."



Tần Thanh rũ mắt, "Lại qua một thời gian nữa sẽ bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu này có nguy hiểm, anh bán nó đi rồi ngủ tiếp."



"......"



Lục Nhất Lan có chút chống cự không được cơn buồn ngủ, liền ngủ trước rồi.



Rạng sáng cô có chút khát nước, muốn tới uống trà, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh bàn phím bên tai, cô lấy ra di động vừa thấy, 1 giờ rưỡi sáng.



"Tần Thanh."



"Anh làm ồn đến em sao?" Nháy mắt tiếng động đều dừng lại.



Lục Nhất Lan liếm liếm môi, “Em khát.”



Nước ấm vào bụng, Lục Nhất Lan tỉnh táo hơn một chút, “Gần đây... Anh đặt nặng tiền tài quá rồi.”



Tiếng thở dài của nam nhân trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, Tần Thanh nghiêng người, thân hình cao lớn bao phủ Lục Nhất Lan, ngón tay anh có chút lạnh băng, từ trên da thịt ấm áp của cô xẹt qua, mang theo vài phần tia lửa.



"Vậy thì phải làm sao đây?"



"Chúng ta phải kết hôn." Tần Thanh thâm tình nhìn cô, "Không nỡ để em ở nhà nhỏ, không nỡ để em phải tiết kiệm vất vả, không nỡ để em dùng xe không tốt, không nỡ để em cực khổ muốn mua đồ lại không dám mua.”



"Anh tục một chút cũng không sao, em vẫn luôn đơn thuần, vô ưu vô lo là tốt rồi."



Trong nháy mắt, Lục Nhất Lan nhớ tới một câu.



Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa...



Nụ hôn khẽ rơi xuống, "Ngủ đi."



Tình yêu có thể cùng nhau đi qua mùa tốt nghiệp, đi đến điện phủ hôn nhân, thật hâm mộ.