[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Chương 42 :
Ngày đăng: 17:48 30/04/20
Editor: Ngạn Tịnh.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Lục Nhất Lan mê mang một đoạn thời gian thật dài, ngồi ở hệ thống thật lâu, bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói.
“Nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành.”
“Nhân vật Tần Thanh, kết cục hoàn mỹ, chỉ số hạnh phúc của nhân vật là 5, giá trị tín ngưỡng 500, xin cố gắng thêm.”
“Chỉ số hạnh phúc cùng giá trị tín ngưỡng, có tác dụng gì?”
Hệ thống giải thích thực rõ ràng, “Chỉ số hạnh phúc vào một số tình huống nhất định, có thể dùng để nghịch chuyển cốt truyện; mà giá trị tín ngưỡng, có thể ở dưới tình huống không thể nghịch chuyển cốt truyện, cung cấp lễ bao tín ngưỡng trợ giúp cho cô, càng nhiều công năng hơn nữa, chỉ có thể giải khóa trong những nhiệm vụ tiếp theo.”
“...”
“Ừm.” Lục Nhất Lan đỡ trán, cô rất không màn hình tượng nằm dài trên mặt đất.
Còn chưa tới hai phút, hệ thống lại phát ra tiếng, “5 phút sau sẽ bắt đầu tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Tôi không thể nghỉ ngơi một lát sao?”
“Ở trong hệ thống, nghỉ ngơi một tiếng, thu 50 giá trị tín ngưỡng.”
Sau khi bị con số khổng lồ kia dọa sợ, Lục Nhất Lan bất đắc dĩ lựa chọn bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.
“Đã đến giờ, cửa thế giới mở ra.”
Nguyên chủ tên Trình Tư Tư, là một phóng viên của tòa soạn báo chiến địa trung ương Hoa quốc.
Năm nay 25 tuổi, làm việc ba năm, không có thành tích xuất sắc gì, cũng không phạm sai lầm, tính cách ôn hòa, lớn lên bình thường, tóm lại, là một người cực kỳ bình thường.
Sau khi nghĩ kỹ xong tất cả mọi chuyện, Lục Nhất Lan mới cảm giác được bụng biểu tình.
Đẩy cửa đi ra ngoài siêu thị mua mấy gói mì ăn liền về nhà, sau khi ăn xong mì, cô đứng trên ban công ngắm sao.
Diệp Hàn An, Trình Tư Tư.
Khoảng cách giữa hai cái tên này, chỉ sợ Cân Đẩu Vân của Tề Thiên Đại Thánh cũng đuổi không kịp.
Ngày hôm sau, Lục Nhất Lan như thường ngày ngồi xe điện ngầm đi làm, bởi vì dậy trễ một chút, cô vinh quang đến muộn.
Vừa tới nơi, đã bị chủ biên xách tới văn phòng.
“Trình Tư Tư, chúng ta là tòa báo trung ương, mỗi tiếng nói cử động của chúng ta, đại biểu cho mỗi tiếng nói cử động của toàn bộ tòa báo Hoa quốc, làm gương tốt, hôm nay cô thế mà dám đến muộn?”
“Ngại quá chủ biên, hôm nay tôi dậy trễ, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Cũng may lời Lục Nhất Lan nói là thật, tuy chủ biên có chút bất mãn, lại cũng chẳng làm khó gì nhiều.
Đến bên bàn làm việc, bên cạnh có đồng nghiệp ghé đến hỏi, Lục Nhất Lan lắc đầu, “Tôi không sao.”
“Không sao là tốt rồi.”
Đi làm ở chỗ này cũng chính là gõ gõ bản thảo, tìm kiếm so sánh đối chiếu. Ngay khi Lục Nhất Lan đang làm một nửa, bỗng nhiên chủ biên nói muốn mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.
Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.
Nơi này là tòa báo chiến địa trung ương, họp khẩn cấp như vậy thông thường chính là tuyên bố...