[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 49 : Thủ trưởng đại nhân kiên nghị (7)

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Cảm giác lần này cũng sẽ chết rất khó xem.



Qủa nhiên, Diệp Hàn An giả ý đáp ứng, lại để người chui vào lỗ thông gió, xem ra là chuẩn bị trực tiếp diệt khẩu.



Hai bên đang nói điều kiện, giọng nói của Diệp Hàn An không nhanh không chậm, dường như có thể làm yên lòng người.



Bên trong, phần tử khủng bố dần dần khôi phục lý trí, bỗng nhiên hai tiếng súng vang lên, Diệp Hàn An cầm lấy bộ đàm trong tay, sau khi xem xét ám hiệu, mọi người đẩy cửa vào.



Đội viên đặc chiến kia đang cởi bỏ dây trói cho con tin, trên mặt đất một mảnh máu tanh, Diệp Hàn An kéo Lục Nhất Lan đi, “Đừng nhìn, đi ra ngoài trước đi.”



Cả đội tập hợp trước cửa, kiểm kê số người, chỉ có hai vết thương nhẹ, sau khi Lục Nhất Lan nhìn thấy biểu tình tahr lỏng trên mặt Diệp Hàn An, trong lòng bật cười.



Cho dù thân ở địa vị cao, cho dù nhìn qua lạnh lùng, nhưng trái tim anh vẫn nóng cháy.



Vị đồng nghiệp được giải cứu kia muốn tới bên này cảm ơn Diệp Hàn An một chút, không biết vì sao, nhìn mặt gã, Lục Nhất Lan cảm thấy...



Người này có chút xa lạ.



“Thủ trưởng, cảm ơn anh.”



“Không cần.” Mặt mày Diệp Hàn An hơi thả lỏng, “Một mình ra bên ngoài, phải bảo vệ tốt...”



Dao nhỏ!



Người kia lấy dao nhỏ ra, Lục Nhất Lan không hề nghĩ ngợi, liền giơ tay đi chắn. Lưỡi dao sắc bén xẹt qua tay phải, tiếng súng vang lên, trong lúc hỗn độn gã đàn ông kia ngã xuống.
Người kia lấy dao nhỏ ra, Lục Nhất Lan không hề nghĩ ngợi, liền giơ tay đi chắn. Lưỡi dao sắc bén xẹt qua tay phải, tiếng súng vang lên, trong lúc hỗn độn gã đàn ông kia ngã xuống.



Gương măt lúc chết của gã, trong nháy mắt lọt vào trong não Lục Nhất Lan.



Một cỗ cảm giác buồn nôn từ dạ dày trào lên trên.



“Trình Tư Tư? Cô không sao chứ!”



“Tôi...”



“Đau quá.”



Bị Diệp Hàn An nhét vào trong xe, đến bệnh viện ở X quốc băng bó xong, lúc đi ngang qua phòng bệnh, Lục Nhất Lan dừng lại.



Tay cầm camera của cô có chút run rẩy, một màn này---



Không dám chụp.



Trên một chiếc giường rất lớn, vài đứa trẻ nằm ở trên đó, những đứa trẻ trắng nhợt, nhưng bọn nó cực kỳ gầy.



Da bọc xương 100%, có mấy đứa, Lục Nhất Lan thậm chí có thể thấy trái tim phập phồng nơi ngực trái của chúng.



“Thủ trưởng.”



“Trực tiếp gọi tôi là Diệp Hàn An là được.” Người đàn ông thở dài một hơi, “Bảo hộ quốc gia, để mọi người tránh khỏi chiến loạn, chính là vì cái này.”




“Tôi biết.”



“Mọi người rất vĩ đại.” Trước ngày hôm nay, lục Nhất Lan chỉ yêu soái ca quân trang, sau hôm nay, cô yêu vệt sáng.



Diệp Hàn An xùy một tiếng bật cười, anh ôm Lục Nhất Lan.



Lồng ngực nóng cháy cơ hồ đuổi đi tất cả hoảng sợ trong lòng Lục Nhất Lan, “Phóng viên nhỏ, mấy hôm nay em trải qua quá nhiều rồi.”



“Em rất dũng cảm, là cô gái dũng cảm nhất tôi từng gặp.”



Bị khen đến có chút ngượng ngùng, Lục Nhất Lan ngước mắt, “Cảm ơn ân cứu mạng của thủ trưởng!”



“Không cần, em là người Hoa quốc, cứu em là bổn phận của tôi.”



Một câu trả lời hoàn toàn công thức hóa, không muốn lôi kéo một chút quan hệ nào...



Lục Nhất Lan có chút xấu hổ, lời này dường như không thể nói tiếp được rồ.



“Chỉ là từ cá nhân tôi mà nói, có thể cứu một dũng sĩ như vậy, tôi rất cao hứng.” Tay anh bao trùm bàn tay nhỏ của Lục Nhất Lan, “Em bị thương, không thích hợp ở lại, về nước đi.”



Lục Nhất Lan lắc đầu, “Không, tôi muốn ở lại chụp vài bức nữa.”



“Cũng đúng.” Diệp Hàn An nghĩ nghĩ nhìn cô, “Gần đây máy bay trở về cũng không an toàn, em vẫn là chờ một đoạn thời gian nữa trở về cũng tôi đi.”



“Cảm ơn thủ...”



Người đàn ông lắc đầu, anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt Lục Nhất Lan.



“Vào giờ phút này, chúng ta, là bình đẳng, không cần luôn miệng gọi tôi là thủ trưởng như vậy.” Anh rất chính thức, “Em cứ nói chuyện bình thường với tôi là được.”



“Tư Tư, rất cảm ơn hôm nay em đã chắn dao nhỏ giúp tôi.”



Giọng nói thuần hậu có từ tính vang lên, Lục Nhất Lan khụ khụ đỏ gương mặt già, chính là giây tiếp theo----