[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 51 : Thủ trưởng đại nhân kiên nghị (9)

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Không chỉ có người, giọng nói cũng rất hòa thuận...



Sau khi chào hỏi xong, hai bên bắt đầu nói chuyện giảng hòa. Người đàn ông yêu cầu giữ lại quyền lợi võ trang của đảng phải, tiểu soái ca đảng trái không đồng ý, rồi hai bên cứ như vậy tranh cãi với nhau.



Diệp Hàn An ngồi ở giữa, mắt nhìn thẳng, cũng sẽ không bởi vì nghe thấy cái gì mà đổi sắc mặt.



Thương lượng suốt một buổi sáng, bởi vì có Diệp Hàn An ở giữa đè nặng, người đảng trái không có hại, người đàn ông trung niên sắc mặt thối thối, vào ngay lúc hai bên chuẩn bị ký tên, ầm vang một tiếng, mặt đất rung động một hồi.



Bộ đội đặc chủng canh giữ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, “Thủ trưởng, không kích(*)!”



(*) Tập kích từ trên không trung.



Tiếng cảnh báo vang lên, Diệp Hàn An nhanh chóng đứng lên, “Đi theo tôi.”



Ngay tại lúc đó, cung điện kịch liệt chấn động, bên này đại sảnh gặp phải tấn công dũng mãnh, bắt đầu sụp đổ.



“Đi!”



Bàn tay người đàn ông bao bọc bàn tay nho nhỏ của Lục Nhất Lan, một đám bộ đội đặc chủng hộ giá thủ lĩnh đảng phải, tiểu soái ca đảng trái cũng tự mình tranh đua, nhanh chóng tránh né chạy trốn.



“Bên phía cung điện có một thành phố ngầm, mọi người đi theo tôi.”



Chạy trốn phải nhanh, đá lớn đá nhỏ từ trên rớt xuống, tràn ra, có cục không nhỏ không lớn xẹt qua mặt Lục Nhất Lan, hơi đau, dùng tay sờ một chút, còn có chút dính nhớp.



Máu.




Maya nghĩ đến cái gì đó, ngước mắt, “Mấy người muốn ăn gạo của vương thần! Không, vậy không được!”



Jacques liếc mắt nhìn cậu ta, “Chúng tôi ăn cái gì, liên quan cái rắm gì tới cậu? Cậu không ăn, có thể rời đi.”



Trên đường tới mộ vương, Diệp Hàn An lấy một khối khăn tay ra đưa cho Lục Nhất Lan, “Mặt em bẩn rồi, lau đi.”



“Ừm...”



Một đám người vây quanh trước một cái quan tài, nhóm lửa nấu cơm, cái cảnh tượng này, dù nhìn thế nào cũng làm người cảm thấy có chút hoảng.



Mùi thơm của cơm bay ra, Jacques nói, “Chúng ta cần phải đột phá từ miệng cửa ra, mới có hy vọng sống.”



“Cửa ra ở chỗ nào?”



Diệp Hàn An dựa vào Lục Nhất Lan, hỏi.



“Tôi dẫn đường, phải đi bộ tầm một ngày, trước khi mở cửa, chúng ta đều an toàn, sau khi mở cửa... Chỉ có thể xem ý trời.”



Mặc kệ xem ý ai, cuối cùng cũng phải nghĩ cách ra ngoài. Trên đỉnh đầu vẫn vang lên từng hồi tiếng ầm ầm, một đám người chỉ có thể căng da đầu tiến về phía trước.



Mang theo đủ gạo cùng mấy cây nến, một đám người lên đường.



Diệp Hàn An rất chăm sóc Lục Nhất Lan, nhưng cỗ thân thể này dù sao cũng chỉ là một cô gái bình thường...



Cho dù Lục Nhất Lan cắn răng, anh vẫn nhìn ra được, cô sắp kiên trì không nổi nữa.



Sau khi đi suốt một đêm, dưới chân Lục Nhất Lan bỗng nhiên mềm nhũn, ngã xuống trong lòng ngực Diệp Hàn An.



Người đàn ông sửng sốt...



Đây là cái ôm thứ hai của hai người.



Nhưng là lần đầu tiên cùng lần thứ hai, cảm giác hoàn toàn khác nhau.