Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 163 : Tỷ phú trong bãi rác (53)
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
Edit: Ư Ư
"Hay là... Hứa Khâm không ra đời giống như người bình thường." Bạch Tửu bình tĩnh nói.
Lam Trạch cười khẽ, "Cô Bạch rất thông minh, Hứa Khâm ra đời ở trong một căn phòng thí nghiệm, nói thẳng ra thì thằng bé được sinh ra bằng ống nghiệm."
Việc này cũng giải thích vì Lam Trạch không có quan hệ với Tô Nguyệt mà Hứa Khâm lại là con của hai người.
Bạch Tửu cười mắt hơi cong, "Đứa nhỏ này xuất hiện hẳn là không chỉ đơn giản như làm người thừa kế của Lam tiên sinh."
Nếu chỉ đơn giản như người thừa kế thì Tô Nguyện cũng sẽ không trốn về trong nước, hơn nữa còn chặt đứt liên hệ với tất cả mọi người, lựa chọn một người chăm sóc đứa nhỏ này, may mà cuối cùng bà cũng gặp được một người thật lòng tốt với hai mẹ con, nếu không thì thật sự sẽ rất vất vả.
Nếu chỉ đơn giản như người thừa kế thì Tô Nguyện cũng sẽ không trốn về trong nước, hơn nữa còn chặt đứt liên hệ với tất cả mọi người, lựa chọn một người chăm sóc đứa nhỏ này, may mà cuối cùng bà cũng gặp được một người thật lòng tốt với hai mẹ con, nếu không thì thật sự sẽ rất vất vả.
Lam Trạch mỉm cười, "Đứa nhỏ này không phải người thừa kế, vậy cô Bạch đoán thằng bé sinh ra với thân phận gì?"
"Ngài..." Sắc mặt Bạch Tửu hơi trầm xuống, "Coi anh ấy như vật chứa khí quan của mình sao?"
Ông cười khẽ nhưng không phủ nhận cách nói này, "Cô Bạch, cô đã từng nghe nói tới nhổ trồng đại não chưa?"
"Ông là kẻ điên!" Bạch Tửu đột nhiên đứng lên, cô nắm chặt lấy góc váy không thể mình tát vào mặt ông ta.
Ban đầu cô nghĩ Lam Trạch chỉ muốn nhổ trồng khí quan trên người Hứa Khâm nhưng lại không nghĩ tới ông ta lại điên cuồng như vậy.
Ban đầu cô nghĩ Lam Trạch chỉ muốn nhổ trồng khí quan trên người Hứa Khâm nhưng lại không nghĩ tới ông ta lại điên cuồng như vậy.
Lam Trạch vẫn ưu nhã cười nói: "Theo lý thuyết thì nhổ trồng đại não không phải là không được."
"Nhưng cho dù cách làm này thành công thì ông vẫn còn là bản thân mình sap?" Bạch Tửu bỗng nhiên cảm thấy trực giác của mình quá đúng, ông ta là một người rất nguy hiểm.
Lam Trạch hơi hơi rũ mắt rồi nói: "Tôi cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này nhưng cô có biết cảm giác thân thể yếu đuối không thể chạy không thể nhảy bao năm qua của tôi không?"
Không phải ông chưa từng có tuổi trẻ, chỉ là lúc đó ông chỉ có thể ngồi trong phòng bệnh nhìn ra ngoài, chỉ có thể hâm mộ nhìn những người khác..
Cũng không có ai biết, mỗi khi nhìn thấy Hứa Khâm là ông lại nghĩ nếu mình có được thân thể này... Chẳng sợ chỉ có thể sống một ngày ông cũng nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~