Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công

Chương 35 : Quân Hôn Cường Sủng (35)

Ngày đăng: 16:40 30/04/20


Cố Thiển Vũ cảm giác cổ của mình sắp bị Tịch Duyên chặt đứt, cô liều mạng cào Tịch Duyên: "Bỏ...... ra."



Tịch lão gia tử từ trong lúc khiếp sợ hoàn hồn, ông thấp giọng gầm thét: "Tịch Duyên hỗn đản cậu làm cái gì? Buông Đường Đường ra!"



Tịch Duyên phảng phất không nghe thấy Tịch lão tướng quân, vẫn như cũ siết chặt Cố Thiển Vũ, hắn cắn răng từng chữ mở miệng nói ra: "Hôm nay tôi bóp chết cô nữ nhân không biết xấu hổ này."



Thấy Tịch Duyên làm thật, Tịch lão tướng quân gấp, ông vội vàng để phó quan kéo Tịch Duyên ra.



"Đều cút ngay cho tôi, tôi muốn chơi chết nữ nhân này, tôi nhìn xem ai dám ngăn cản tôi." Tịch Duyên giận không kềm được, hắn đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.



Trông thấy hắn dạng này, Thẩm Tích Tích đều có chút sợ, cô ta sợ hãi kêu một tiếng: "Tịch Duyên."



Thẩm Tích Tích thanh âm để Tịch Duyên khôi phục một tia tỉnh táo, hắn quay đầu đi xem Thẩm Tích Tích, thấy đối phương lại lo lắng lại sợ hãi nhìn xem, hắn vội vàng thu hồi tất cả lệ khí.



Giống như cảm thấy Cố Thiển Vũ bẩn, Tịch Duyên hất ra Cố Thiển Vũ, hắn đến gần Thẩm Tích Tích cực kì yêu thương vuốt vuốt đầu của cô ta trấn an.



"Tôi không sao." Tịch Duyên ngữ khí bình ổn không ít.



"Thế nhưng là, anh vừa rồi...... thật là dọa người a..." Thẩm Tích Tích rụt cổ một cái, giống như là e ngại Tịch Duyên.
Gặp người trong lòng bị ủy khuất, Tịch Duyên lập tức đứng ra, hắn đối Tịch lão tướng quân nói: "Tích Tích, không là người ngoài, hơn nữa, tôi cũng không có vợ không biết xấu hổ như thế."



Nói xong hắn lạnh buốt nhìn thoáng qua Cố Thiển Vũ.



"Anh đây là ý gì? Anh ở bên ngoài nuôi nữ nhân này, tôi đã lựa chọn nhịn xuống, anh hôm nay không chỉ có đem cô ta mang về nhà, còn ở trước mặt tất cả mọi người vu hãm tôi, Tịch Duyên, dù anh nghĩ ly hôn, cũng không cần làm nhục tôi như vậy." Cố Thiển Vũ lạnh lùng mà nói.



"Vu hãm cô?" Tịch Duyên sắc mặt bỗng nhiên hung ác nham hiểm: "Dấu trên cổ cô là thế nào đến? Chẳng lẽ là tôi cắn lên đi?"



Cố Thiển Vũ nhìn thẳng Tịch Duyên, ánh mắt của cô thập phần ngay thẳng, dáng vẻ "chính là anh cắn".



"Tôi không rõ anh tại sao muốn oan uổng tôi!" Cố Thiển Vũ nhíu mày, mặt biểu tình bị oan uổng.



Nghe thấy Cố Thiển Vũ, Thẩm Tích Tích nhìn một chút vết cắn trên cổ cô, sau đó lại cắn răng nhìn Tịch Duyên.



Cái này chẳng lẽ thật là Tịch Duyên cắn?Đêm qua Tịch Duyên mặc dù cùng với cô ở cùng một chỗ, nhưng Tịch Duyên nơi này ăn cơm tối với cô sau nói có chuyện tìm Cố Thiển Vũ tính sổ, sau đó liền đi.



Gặp Tịch Duyên một mặt nổi giận đùng đùng, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ......



Tịch Duyên con ngươi càng thêm âm trầm, cái này tiện nữ nhân lại dám nói là hắn cắn.



Nhất là khi Thẩm Tích Tích bắt đầu hoài nghi hắn, Tịch Duyên liền càng thêm lệ khí.



"Tôi cho tới bây giờ liền không có chạm qua cô." Tịch Duyên giống như là từ trong kẻ răng nặn ra, mang theo kinh khủng hàn ý: "Vết tích trên cổ đến cùng là của dã nam nhân nào lưu lại?"