Xuyên Nhanh: Ta Là Dâm Đế
Chương 51 : Rời môn phái, lên đường tìm dược thảo
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Ngồi ở dưới gốc cây anh đào có năm thiếu nữ và một bé gái đang ngồi với nhau, trên tay các nàng cầm điện thoại xem video ở trong, khẽ rưng rưng nước mắt. Chiếc điện thoại phát ra âm thanh giọng hát
" Từ nay duyên kiếp của hai chúng ta "
" được yêu nhưng không thể nào nói ra "
" Ngọn cỏ ven đường thôi mà "
" Làm sao với được mây... "
...
" Là nhân duyên trời ban, cớ sao mình không thể cạnh nhau... "
Huy đang ngồi luyện kiếm nhìn các nàng đang xúm lại với nhau, hắn khẽ dừng lại, nhẹ nhàng đi lại nhìn xuống các nàng mỉm cười hỏi
- Sao thế? Mấy nàng xem gì mà khuân mặt xúc động vậy?
Huy nhìn xuống chiếc điện thoại Ngân Ly đang cầm trên tay, đây là cái điện thoại bữa sáng hắn trao đổi được ở trên thương thành hệ thống, chiếc điện thoại này vậy mà còn bắt được mạng và có youtube, google...vv mới siêu chứ! Nhưng chỉ tiếc là không kết nối được với người khác thôi.
Lam Nhi và Chúng Nữ khẽ ngẩng đầu đỏ hoe vành mắt như sắp khóc nhìn Huy nói
- Phu Quân... Nếu như Phu Quân bị cha mẹ và mọi người ngăn cấm thì Phu Quân có còn yêu Lam Nhi nữa không...?
Anh Nhi và Tiểu Thiên một bên cũng nhìn Huy, khuân mặt hai nàng tràn đầy mong đợi hắn nói ra. Các nàng nãy vừa xem xong video kia liền cảm thấy vô cùng xúc động, mấy đứa nghĩ đến Phu Quân của mình nếu như cũng bị cha mẹ ngăn cấm thì các nàng sẽ ra sao... Các nàng vô cùng lo lắng
Ngân Ly thì khuân mặt vẫn bình thường nhưng nội tâm cũng vô cùng lo lắng, nàng là cũng quên mất người thân của Huy, nàng nghĩ hắn thực lực mạnh mẽ, thần bí, chắc chắn thân phận sẽ không đơn giản. Nếu như cha mẹ của Huy mà không đồng ý thì nàng sẽ ra sao? Đây là điều nàng cũng vô cùng lo lắng...
Tiểu Hoa ôm lấy An An hai mắt linh động nhìn mọi người không hiểu gì nhưng nàng vẫn chăm chú lắng nghe.
Huy nhìn các nàng khuân mặt như muốn nói lên ngươi mà nói không thì ta sẽ chết cho ngươi coi khiến hắn rất bất đẵc dĩ. Tuy nói là các nàng chỉ là hắn trên đường tiện thu nuôi mà thôi nhưnh hắn cũng thật sự là yêu các nàng!
Khẽ dang cánh tay ra Huy ôm cả bốn nàng vào lòng mình, khoé miệng hắn khẽ mỉm cười nói
- Ngốc quá, các nàng là người ta yêu nhất! cho dù lão thiên có đem các nàng đi ta cũng sẽ đến tận nơi để đem các nàng về. Các nàng cứ yên tâm đi... Vì ta rất yêu mấy đứa!
Nghe hắn nói chúng nữ khuân mặt liền tươi cười hẳn lên, các nàng trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Người mình yêu nói ra câu đấy khiến các nàng vô cùng hạnh phúc
Ngân Ly nhân lúc Huy không để ý liền ghé sát mặt hôn nhẹ vào má hắn, đưa tay che miệng cười nhẹ nói
- Ta biết tướng công là tuyệt vời nhất mà~
Huy khẽ gật đầu mỉm cười liền dẫn theo Trần Hạo một mặt biểu tình lạnh nhạt " người lạ chớ bắt chuyện " một dạng. Hai người dẫn nhau bước đi dần khuất bóng biết mất để lại hai nữ đệ tử khuân mặt ửng hồng một vẻ mê trai biểu hiện...
...Ở dưới một chân núi khói bay lượn lờ vô cùng hư ảo, đang có hai thân ảnh đứng ở đó nhìn lên trên, hai người này chính là Huy và Trần Hạo.
Huy hơi liếc mắt nhìn sang Trần Hạo hỏi
- Tiểu tử ngươi không phải đi sai rồi chứ? Nơi này u ám ta cảm giác dành cho ma quỷ ở chứ vặt dược thảo gì ở đây a?
Nghe Huy nói Trần Hạo khuân mặt biểu bình khinh thườnh trợn mắt nhìn hắn nói
- Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Nơi này linh khí dày đặc mới có thể nuôi dưỡi ra thật nhiều dược thảo chất lượng! Ta thật không hiểu ngươi có biết chuyện này không nữa! Manh danh làm sư phụ của ta mà lại kém hiểu biết như vật thật đúng là...
- Au!! Sao đánh ta???
Huy đưa một tay gõ trên đầu Trần Hạo tức giận lườm hắn nói
- Là vi sư chưa đến nơi như này thôi! Tiểu tử ngươi còn nói nữa... Hừ hừ...
"..." Trần Hạo trợn mắt nhìn Huy. Có sư phụ nào như này không a? Hơi tí là lại đánh đệ tử của mình, thật cho rằng hắn không dám đánh lại...?
Hai thầy trò đang một dạng căng thẳng như là sắp xảy ra chiến tranh nội bộ, thì Trần Hạo mũi nhỏ bỗng nhiên hơi động ngửi nhẹ, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên hô
- Là Linh Dược! Lại là linh dược! Vừa vào đến nơi không ngờ ta lại gặp phải linh dược rồi
Thảo dược chia làm mười cấp từ 1-10, khi đạt đến cấp 5 dược thảo thì sẽ được gọi là Linh Dược! Cũng bởi vì loại này vô cùng hiếm mới bị người ta xếp vào loại khác với thảo dược
Trần Hạo ngay lập tức nhanh chóng, chân di động phi về một phương hướng dần biến mất, Huy đứng tại chỗ khẽ trợn mắt nhìn hướng Trần Hạo đi liền cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lướt theo mùi của Trần Hạo để lại Huy liền bám theo, hắn cũng không biết tên đệ tử này của hắn lúc nào cũng có một mùi loại hương thơm vô cùng dễ chịu, hắn đang tự hỏi tên đệ tử của hắn có phải là bê đê không mà nam nhân lại đi dùng Nước Hoa?
Chạy theo hướng Trần hạo đi mùi thơm càng ngày càng lồng lặc, đột nhiên phía trước Huy liền nghe được âm thanh của thiếu nữ kêu lên.
- Ngươi... Ngươi làm sao không nói lí lẽ vậy chứ?
- Ta là tìm thấy cây linh thảo này trước mới bỏ đi một lát quay lại đã bị ngươi lấy mất rồi?
- Ta không biết đâu, mau trả lại cho ta oaaaaa!!!
Huy đứng bên cạnh nhìn trước mặt Trần Hạo là một thiếu nữ đang nằm lăn lộn kêu gào... Chuyện này là sao?