Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 2 : Xuyên qua thì phải làm gì …

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Cả người đau nhức đánh thức Bạch Hạo tỉnh dậy, mắt còn chưa mở đã phát ra một tiếng rên rỉ. Đau, toàn thân vô cùng đau, giống như có người đem xương cốt của mình đều nghiền nát, đau đến mức hắn muốn mắng người.



“Ca ca, ca ca, anh ổn không? Ca ca……” Có cái gì đó ấm áp trên mặt hắn vuốt ve.



Bạch Hạo nhíu nhíu mày: Ca ca? Gọi ai a? Hắn cố sức mở hai mắt, đập vào là một đôi mắt to vô cùng lo lắng, là bầu trời trong xanh không gợn mây, là khu rừng xanh thẳm…



Tán cây rất lớn, rừng thật rậm rạp, bầu trời thật xanh…… Bạch Hạo cảm thán vài câu. Không đúng, trời xanh? Bây giờ là ban ngày??



Mạnh mẽ ngồi dậy, thân thể đau nhức làm hắn đổ một tầng mồ hôi. Bạch Hạo cố bỏ qua đau đớn, ngẩng đầu nhìn bốn phía — sau đó hoàn toàn choáng váng.



Đây là làm sao?



Xung quanh, một mảnh sắc xanh mênh mông, hoặc đậm hoặc nhạt. Tán cây rậm rạp cùng thân cây to lớn thấy thế nào cũng không giống Thanh Đầu Lĩnh, mà giống như khu rừng nguyên thủy nào đấy. Mà hắn ngồi đây, có thể nhìn thấy rõ ràng trên cao có loài chim kỳ quái đang bay, cùng những động vật kỳ lạ chạy trên mặt đất….



Đều kỳ quái …… Tất cả đều không giống những gì mình đã biết. Bạch Hạo đem trong đầu học qua gì đó từng thứ đưa ra, sau đó thất bại phát hiện hắn quả thật không biết những sinh vật sống này.


Bạch Hạo cởi xuống dao găm trên hông, nhét vào trong tay Âu Cảnh: “Giữ lấy cái này, anh ra ngoài xem có cái gì để ăn hay không.”



Tiểu Âu Cảnh  cầm chặt dao, gật gật đầu.



Bạch Hạo ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, chiều tà mặt trời đang xuống dần, chỉ chốc lát nữa thôi nơi này sẽ hoàn toàn tối đen. Ban đêm còn lang thang trong rừng rậm là vô cùng nguy hiểm. Hắn nhớ tới ngay từ lúc đầu đã nhìn thấy một con thỏ thật lớn, trong lòng hy vọng không biết có thể gặp lại nó hay không.



Đợi đến khi Bạch Hạo mang theo một con chim trĩ đã xử lý tốt trở về, bên trong hang đã được tiểu Âu Cảnh dọn dẹp thỏa đáng. Nó dùng một thứ cỏ dài buộc vào nhau, đem chỗ bằng phẳng quét dọn sạch sẽ, cành lá khô phía ngoài cũng được thu vào một đống. Sau đó, cầm dao găm Bạch Hạo đưa cho ngồi canh giữ bên trong, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm ra phía ngoài. Tận cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Bạch Hạo, cặp mắt mở to kia mới ánh lên cảm xúc mà hài tử nên có lúc này – sợ hãi.



Bạch Hạo đem chim trĩ đưa cho tiểu Âu Cảnh, đem hoa quả tiện tay hái ở trên lưng xuống, sau đó xoay người đi ra ngoài động. Khi trời còn chưa tối, hắn thấy gần cửa hang có một gốc cây lớn chết héo, hiện tại đúng lúc có thể chặt vài cành về làm củi, đầu tiên là để sưởi ấm, rồi nướng thịt, thứ hai là để xua đuổi thú hoang. Đem mấy cành khô chặt được về, thuận tiện trên mặt đất ướt át đào chút bùn. Trước kia khi đi dã ngoại sinh tồn, để cho mình không bị đói, Bạch Hạo đã học được vài phương pháp nướng thịt đơn giản, dễ dàng nhất là làm kêu hóa kê.(gà bọc đất nướng, gà ăn mày)



Trong túi Bạch Hạo có gia vị, tuy rằng chỉ là muối ăn tự nhiên đơn giản, nhưng dưới tình huống như vậy, mùi chim trĩ nướng vẫn hấp dẫn một lớn một nhỏ chảy nước miếng. Hai người lang thôn hổ yến giải quyết bữa tối, sau đó ăn hoa quả giải khát. Tiểu Âu Cảnh chắc phải đói bụng lắm, ăn đến bàn tay cùng khuôn mặt nhỏ bé đều bóng nhẫy, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn, đánh cái nấc.



Bạch Hạo đem ăn thừa gì đó tất cả cho vào trong đống lửa. Nơi này độ ẩm lớn, mặc kệ là đã nướng chín hay hoa quả thực vật, đều không có khả năng lưu lại hoàn hảo đến ngày hôm sau ăn tiếp. Hơn nữa mùi thịt rất dễ hấp dẫn dã thú, cho nên tốt nhất là chôn đi hoặc thiêu hủy.



Ăn uống no đủ, Bạch Hạo mới phát hiện trên trán Âu Cảnh có chút tróc da, sưng đỏ, tuy rằng đã bắt đầu kết vảy, nhưng ở trên khuôn mặt trắng noãn như vậy, nhìn mà thấy ghê người. Hắn bảo Âu Cảnh cởi quần áo ra, quả nhiên trên thân thể nho nhỏ có nhiều chỗ bầm tím – có lẽ là do rơi xuống khe núi thì bị thương. Hắn lấy thuốc mỡ từ túi bách bảo, nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng đỏ kia. Hiện tại không có nước sát trùng, chỉ sợ ngày mai sẽ phát sốt. Âu Cảnh run lẩy bẩy, bên trong khớp hàm cắn chặt truyền ra đau đớn rên rỉ. Bạch Hạo thở dài, tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều.