Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 23 : Học được làm nũng có thịt ăn

Ngày đăng: 03:04 19/04/20


Vào ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ mang theo một khối thịt muối tốt nhất đến, đối Bạch Hạo tỏ vẻ thân thiết quan tâm.



Bạch Hạo cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì hắn giống như nhìn thấy trong mắt thú nhân kia một chút manh mối vui sướng khi người gặp họa. Tuy rằng trong lòng có điểm bất mãn, nhưng là vẫn đun một nồi khoai lang hầm thịt thơm phức hầu hạ một lớn hai nhỏ.



Bối Á Đặc vì muốn trưng ra bản thân quyết tâm chiếu cố tốt tiểu Âu Cảnh cho Bạch Hạo thấy, cho nên kiên quyết ở cùng một chỗ với Âu Cảnh.



Dù sao giường trong nhà lớn, Bạch Hạo cũng liền mặc kệ hài tử kia. Dù sao người ta mới sáu bảy tuổi, có thể có ý tưởng gì a.



Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Hạo mang theo tiểu Âu Cảnh xuất môn tiếp tục rèn luyện, bên ngoài gió lạnh đến xương, tiểu Âu Cảnh cảm thấy mình khổ không nói nổi, nhưng thấy Bối Á Đặc mặc có một cái váy da ngắn, bộ dáng sôi nổi trong gió lạnh, lại không chịu thua, quật cường kéo hai tay hai chân toan đau chạy chậm phía sau Bạch Hạo.



Các tiểu thú nhân nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng đều lần lượt chạy đến gia nhập đội ngũ chạy bộ. Đối với bọn họ, cha mẹ vẫn rất duy trì, thú nhân thôi, cần có yêu cầu nghiêm khắc với thân thể, chỉ là trước kia bọn họ duy trì để các tiểu thú nhân tự mình lăn lộn, hiện tại có người nguyện ý giúp đỡ rèn luyện các tiểu thú nhân, bọn họ còn là cao hứng đâu.



A Thụy Nhĩ cũng run rẩy tiêu sái ra khỏi phòng, xem ra thì thấy thân thể nhất định là đau nhức không thôi, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì. Ngay cả Nặc Lợi cùng Phỉ Á cũng vui vẻ chạy đến, bất quá nhìn hai thú nhân đứng ở phía sau bọn họ phát ra oán khí, Bạch Hạo rụt cổ, giả vờ không biết.



Trải qua ngày hôm qua “huấn luyện”, bọn A Thụy Nhĩ cũng không bọc thân thể như quả cầu giống ngày hôm qua, chỉ là đơn giản mặc áo váy da thú, răng run cầm cập chạy chậm.



Hoạt động giãn thân thể, Bạch Hạo yêu cầu tăng tốc, chạy xong mười vòng, mấy người A Thụy Nhĩ bắt đầu thở hổn hển, hơn nữa còn một đầu mồ hôi.



Phất phất tay làm cho tiểu các thú nhân tiếp tục chạy, Bạch Hạo mang theo các giống cái bắt đầu nằm xuống gập bụng, hơn nữa còn bỏ thêm một tầng áp chân. Đem nhóm giống cái ép buộc đến kêu ai ai, nhưng bọn họ không lùi bước, cắn răng kiên trì xuống dưới.



Đến ngày thứ ba, Bạch Hạo phát hiện đội ngũ chạy bộ có thêm vài giống cái, trong đó có Tây Lợi Á.



Bạch Hạo yêu cầu đối với giống cái hòa ái như xuân phong thổi qua, nhưng đối với các tiểu thú nhân lại lãnh khốc như trời đông giá rét. Khi các tiểu thú nhân vừa mới thích ứng ba trăm lần hít đất, Bạch Hạo lại tăng thêm một trăm. Hơn nữa sau khi hít đất còn đá chân hai trăm cái.



Rèn luyện buồn tẻ như vậy làm cho Bối Á Đặc không hài lòng: “Bạch Hạo, ta muốn học quyền pháp kia, luôn làm mấy thứ này có ý nghĩa gì a?”


Trong lòng Bạch Hạo có vô số móng vuốt loạn cong: Hảo khả ái, hảo khả ái a a a ! ! nhưng mà khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ:“Ta nào có sinh khí cái gì, ngươi thân là thủ lĩnh bộ lạc, nên vì bọn họ suy nghĩ cũng đúng. Nhưng là ngươi ngay từ đầu để ta rèn luyện bọn họ, hiện tại lại lật lọng, không thấy là hơi quá đáng sao?”



Lôi Thiết Nhĩ dùng đại móng vuốt che mặt:“Ta thật sự sai rồi, không nghĩ đến Hạo Hạo lợi hại như vậy.”



Kỳ thật Lôi Thiết Nhĩ sở dĩ biến thành thú hình đến hống Bạch Hạo, một cái là vì quả thật Bạch Hạo ăn này một bộ, một cái khác chính là khi Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện trong thú hình, sẽ không nhìn ra bản thân đang đỏ mặt. Phải biết rằng nếu là Lôi Thiết Nhĩ hình người, làm nũng như vậy, phỏng chừng không chỉ mặt, mà ngay cả trên người đều hồng đến xuất huyết. Dù sao cũng là Đại lão gia, y e lệ a !



“Hạo Hạo…” Đại móng vuốt ôm lấy vạt áo Bạch Hạo, lỗ tai tròn tròn nhích tới nhích lui, ánh mắt trong suốt tựa hồ sắp tràn ra lệ: “Tha thứ ta đi……”



Ô ô ô ô, nhịn không được …… Bạch Hạo lui ra phía sau một bước:“Ngươi vào đi……” Sau đó lại nghiêm trọng cảnh cáo:“Không được biến thành hình người !”



Lôi Thiết Nhĩ dùng chân trước sờ sờ lỗ tai, đồng ý .



Tiểu Âu Cảnh nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ biến thành đại lão hổ, hoan hô một tiếng nhảy lên: “Đại lão hổ, đại lão hổ !”



Lôi Thiết Nhĩ mừng rỡ hống cậu em vợ tương lai của mình chơi đùa, một người một hổ ở trong phòng bắt đầu lăn lộn đùa giỡn.



Bạch Hạo nhịn xuống xúc động cũng muốn nhào đến, đem thức ăn đã nấu xong đặt trên bàn:“Ăn cơm !”



Một người một hổ đánh tới, Lôi Thiết Nhĩ trông mong nhìn Bạch Hạo:“Ta như vậy không có cách nào ăn cơm…..”



Bạch Hạo rốt cục nhịn không được, thân thủ ở trên cái đầu lông xù của Lôi Thiết Nhĩ loạn niết một chút, sờ đủ liền chỉ chỉ phòng ngủ :“Đi vào, mặc xong quần áo trở ra.”



Lôi Thiết Nhĩ vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Bạch Hạo:“Hạo Hạo ngươi thật tốt……” Nói xong vui vẻ chạy tới phòng ngủ .



Nhìn cái đuôi to đùng của đại lão hổ vẫy tới vẫy lui, trong lòng Bạch Hạo bay lên tầng tầng bong bóng hồng sắc: Nếu vẫn như thế này thật là tốt a, động vật lông xù rất đáng yêu a ! ! !