Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 25 : Lại thêm người xuyên đến

Ngày đăng: 03:04 19/04/20


Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, các giống đực thú nhân tụ tập cùng một chỗ thương lượng làm thế nào để đối kháng liệt xỉ bạo long, giống cái trưởng thành thì bắt đầu chiếu cố nhóm giống cái mới đến cùng các tiểu thú nhân.



Vì thế huấn luyện của Bạch Hạo bất đắc dĩ tạm thời đình chỉ, theo Tuyết Lai cùng Tây Lợi Á chạy tới chạy lui, lấy da thú làm quần áo hoặc là nấu thức ăn, chuẩn bị dược thảo, vội vàng đến trưa, cảm thấy quá nhàm chán, liền chạy đến nghe bọn Lôi Thiết Nhĩ, làm công tác thúc đẩy đại hội.



Ý tưởng của các thú nhân rất đơn giản, chính là dự trữ thức ăn đảm bảo đầy đủ đợi liệt xỉ bạo long đến cửa, sau đó đánh một hồi đuổi đi. Bạch Hạo nghe qua rất muốn cười, loại phương pháp ngu ngốc này chỉ có người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển mới có thể nghĩ ra. Bất quá hoàn hảo, cuối cùng Lôi Thiết Nhĩ đề nghị dùng đá đắp lũy xung quanh bộ lạc, ít nhất cũng có thể ngăn cản. Hơn nữa, bởi vì phần lớn những thú nhân đến tìm nơi nương tựa đều không có cánh, không thể tác chiến trên không, cho nên ở bên trong tường đá công kích liệt xỉ bạo long bên ngoài tới là tối thích hợp.



“Làm cạm bẫy đi.” Bạch Hạo đứng ở bên cạnh đề nghị:“Cạm bẫy, rất đơn giản.”



Thú nhân không biết thứ gì gọi là cạm bẫy, đối với bọn họ mà nói, sức mạnh cùng tốc độ thống trị tất cả.



Lôi Thiết Nhĩ nhu nhu tóc bạn lữ không công khai của mình: “Ngươi sao không ở chỗ bọn Tây Lợi Á?”



“Vô nghĩa, hôm nay cũng không có huấn luyện, bọn họ đều bận.” Bạch Hạo nghiêng người tránh né ma trảo của Lôi Thiết Nhĩ: “Có lẽ ta có thể cho các ngươi một ít ý kiến.”



“Ngươi nói cạm bẫy là ý gì?” Thủ lĩnh đối phương tựa hồ đối với giống cái tham dự vào bàn bạc của giống đực cảm thấy thực hứng thú, ở trong khái niệm của y, giống cái rất không thích tham gia bàn luận cùng giống đực, bọn họ thích tham gia thảo luận trái cây nào làm mứt ăn ngon nhất.



Bạch Hạo ngồi xuống làm mẫu: “Liệt xỉ bạo long cũng không cao, không đến một thước đi? Như vậy liền đào rất nhiều hố sâu hơn một thước……” Hắn dùng tiểu mộc côn đào cái lỗ nhỏ trên mặt đất, sau đó bẻ ngắn khúc côn, cắm vào trong hố:“Ở trong hố có thể cắm một ít vật bén nhọn, rồi trên mặt hố rải cỏ để ngụy trang một chút…… Ân, nhớ rõ đừng để bản thân rơi vào đấy là được, như vậy khi liệt xỉ bạo long đến, sẽ rơi vào cạm bẫy, cho dù không chết, cũng có thể bị thương hoảng sợ.”



“A, là biện pháp ngày ấy ngươi dùng để bắt cứ xỉ long sao?” Lôi Thiết Nhĩ cũng ngồi xuống, nhìn cái hố cắm tiểu mộc côn, y không rõ thứ này đến tột cùng là có thể bắt lấy con mồi như thế nào.



“Đương nhiên không phải.” Bạch Hạo mắt trợn trắng: “Phương pháp kia chỉ có thể sử dụng ở nơi có nhiều cây cối, đây là phương pháp dùng trên thảo nguyên.”




Toan tú tài kia nghe lời này có điểm không được tự nhiên, nhưng đầu óc trì độn, lại không nghe ra được đến tột cùng là có chỗ nào không thích hợp, đành phải gật gật đầu:“Đúng vậy, đúng vậy.”



“Ha ha ha ha……” Tây Lợi Á úp mặt vào đầu gối, cười đến hai vai run run không ngừng.



“Uy, ngươi đủ rồi!” Bạch Hạo cầm cái que chọc qua, đem Tây Lợi Á bò lăn ra mặt đất.



Tây Lợi Á che bả vai bị đánh trúng, ôi ôi tiếp tục cười.



Bạch Hạo thấy kẻ điên dở kia không có biện pháp, đành phải chắp chắp tay xin lỗi toan tú tài kia: “Không biết…… Ách, ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?” Hắn thật sự không biết người cổ đại nói chuyện như thế nào, cho dù từng xem phim cổ trang, cũng không nhớ được loại toan chương trình kia.



Tú tài đáp lễ:“Tại hạ năm nay mười tám tuổi, họ kép Mộ Dung, tên hai chữ Vân Phi, tự Tử Hạc, huynh đài có thể gọi tiểu sinh là Vân Phi hoặc Tử Hạc đều có thể.”



Lại còn tự nữa …… Trong lòng Bạch Hạo có một đàn ngựa chạy qua : “Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, vậy ta gọi ngươi là Vân Phi, dễ gọi, ngươi gọi ta Bạch Hạo hay Hạo ca là được, nói coi, ngươi vẫn không nghe hiểu được bọn họ nói chuyện?”



Mộ Dung Vân Phi nhăn mặt nhăn mày, hai tay nhẹ nhành vuốt ve cái bụng của mình:“Tại hạ hổ thẹn, chỉ có thể nghe biết được tên của nam nhân kia, cùng một vài từ, câu ngắn, nhưng đại đa số vẫn có thể hiểu hết được.”



Bạch Hạo đem khoai lang ra khỏi đống lửa, đặt ở một bên, nghĩ rằng ngươi như vậy còn có thể nghe hiểu một vài từ ngữ quả thực không dễ, nhưng lại ngượng nói ra, chỉ có thể cười gượng:“Ha ha, không sao, từ từ sẽ quen.”



Mộ Dung Vân Phi nhìn chằm chằm khoai lang nướng, dùng sức gật gật đầu:“Ân.