Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Chương 31 : Cách mạng thành công, anh hùng tiếp tục cố lên
Ngày đăng: 03:04 19/04/20
Khải Nhĩ đi rồi, mang theo một phần không cam lòng. Bởi vì y nhìn thấy được quyết tâm của tân thủ lĩnh này, chính mình không thể lay động .
Nhìn bóng dáng tuổi trẻ mất mát biến mất trong bóng đêm, Lôi Thiết Nhĩ cười khổ một chút.
Ước nguyện ban đầu của y đối với Bạch Hạo không có đổi, nhưng là tâm tình đã sớm thay đổi. Biết bắt đầu quan sát sắc mặt Bạch Hạo, cẩn thận lắng nghe hắn nói, nhìn hắn cao hứng, bản thân cũng sẽ cao hứng theo.
Có lẽ đây là yêu. Tuy rằng nghĩ như vậy làm cho Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy chính mình có điểm buồn nôn, nhưng sự thật chính là như vậy. Trước kia không phải không có giống cái theo đuổi y, nhưng y không có cảm giác tâm động như thế. Còn nhớ rõ phụ thân từng nói với mình, nếu thời điểm ngươi gặp được bạn lữ mà bản thân muốn cùng hắn qua cả đời, như vậy, cho dù vì hắn mà chết, ngươi cũng không hề nửa câu oán hận .
Trước kia, Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy giống đực hy sinh vì bạn lữ của mình là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại mới hiểu hết những thâm sâu trong lời nói kia.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn cửa phòng Bạch Hạo đóng chặt, đột nhiên có chút e lệ.
Y vừa rồi đứng ngoài cửa phòng cùng Khải Nhĩ nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng vì có thể khiến cho Bạch Hạo nghe được, nhưng mà hiện tại vừa nghĩ đến Bạch Hạo nghe được những lời nói đó, như vậy…… Lôi Thiết Nhĩ bắt đầu đỏ mặt, chẳng những đỏ mặt, cả người cũng đỏ luôn.
Y cũng bắt trước Khải Nhĩ dùng chân đá tuyết, đá nửa ngày, cảm thấy như vậy không phải biện pháp, hơn nữa, y cũng có lý do đúng lý hợp tình đi vào a, dù sao hiện tại y đã ngủ ở trong nhà này thôi…… Nâng tay nghĩ gõ cửa, do dự một chút, cuối cùng biến thành thú hình, chớp chớp đôi mắt to tròn, nâng lên chân trước cào cửa:“Hạo Hạo…… Mở cửa nga……”
Bạch Hạo đã sớm nghe thấy Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện cùng Khải Nhĩ, thời điểm nghe được y nói lên tình cảm với mình, kia thật sự là bách vị tạp trần.
Hắn cảm thấy bản thân còn chưa nhận thức được, thì cơ hồ thật sự đã dung nạp cùng nơi này. Thậm chí hắn đều cảm thấy, ngốc tú tài hoài lưỡng bảo bảo cũng không phải là chuyện kinh dị gì…… Được rồi, kỳ thật thời điểm ăn cơm, hắn đã muốn tưởng tượng ra bộ dáng bản thân khi sinh bảo bảo, cho nên cuối cùng mới thẹn quá thành giận tiêu sái bỏ đi, hắn sợ cứ ở nơi đó thêm một thời gian nữa, sẽ bị người khác nhìn ra bản thân không được tự nhiên.
Lôi Thiết Nhĩ ở bên ngoài gõ cửa, Bạch Hạo phân vân hồi lâu, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, mới nghiêm sắc mặt như tượng gỗ mở cửa cho Lôi Thiết Nhĩ.
Lôi Thiết Nhĩ vào phòng, thành thành thật thật ngồi ở một bên, nhìn Bạch Hạo nhóm lửa cho giường sưởi. Nửa ngày, mới đáp ra một câu đến:“Lẩu ăn rất ngon, nhưng mà có chút cay ……”
Bạch Hạo cúi đầu nhóm lửa: “Vậy lần sau ăn canh suông ……” Ta dựa vào, ăn cái gì canh suông a, thật muốn vả vào miệng mình một cái, sợ cay thì đừng ăn thôi!
Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Bạch Hạo, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt hắn.
Lôi Thiết Nhĩ hàm trụ đôi môi Bạch Hạo, tinh tế nhấm nháp, đầu lưỡi miêu tả hình dạng đôi môi, sau đó tìm vào bên trong khoang miệng ấm áp….. Nụ hôn bắt đầu trở nên kịch liệt mà lửa nóng, khiến cho Bạch Hạo khó thở, thậm chí nghĩ đến bản thân sẽ bị nhiệt tình của Lôi Thiết Nhĩ thiêu đốt thành tro.
“Hạo Hạo……” Lôi Thiết Nhĩ đè lại cái mông của Bạch Hạo kìm giữ hướng lên người chính mình:“Ngươi cảm nhận được sao?”
Thân thể Bạch Hạo cứng đờ, thứ lửa nóng cứng rắn cọ lên đùi mình kia làm sao có khả năng không cảm giác a ! Hơn nữa cảm nhận thứ kia lớn nhỏ, làm hắn nhịn không được muốn trốn:“Ách, muộn rồi, ta buồn ngủ lắm, cái kia, Lôi Thiết Nhĩ, nhanh ngủ đi.”
“Gọi ta Lôi.” Lôi Thiết Nhĩ liếm lên cổ Bạch Hạo:“Gọi ta Lôi, Hạo Hạo.”
“Lôi……” Bạch Hạo gian nan thở hổn hển, lửa nóng trong cơ thể thiêu đốt không ngừng.
“Bạch Hạo, ngươi…… Trốn không thoát đâu……” Lôi Thiết Nhĩ lại một lần nữa hôn lên đôi môi Bạch Hạo, thân thể bao trùm đi lên.
Bạch Hạo lệ tuôn: Cứu mạng a, thượng thiên a, đại địa a, Vương Mẫu nương nương, Quan Âm bồ tát a a a, ta sắp chết rồi ! ! ai tới cứu cứu ta a ! ! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Quan Âm bồ tát: Ngượng ngùng, đó là dị thế, ta không phụ trách quản.
Vương Mẫu nương nương: Cũng không phải phạm vi quản hạt của ta a.
Tiểu mạo tử khóc: Kia ngẫu phải làm sao a? Người ta không cần bị bạo cúc hoa ! ! !
Quan Âm bồ tát: Ngươi đi van cầu tác giả đi, có lẽ……
Tiểu mạo tử: (TaT), kia còn không bằng cầu chính mình đâu……