Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 12 : Quả nhiên như thế

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



            Beta: Kiri



“Bàng tiểu thư…”



“Huynh thật giống một bà lão, lằng nhằng.”



Mấy người nhìn sắc mặt của Chu Kính, cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, đường đường là nam nhi đại trượng phu, lại bị người ta nói là giống bà lão, quả thật là khó chịu.



Nhưng có vẻ như sắc mặt của Chu Kính cũng không thay đổi gì.



“Ta cũng là muốn tốt cho Bàng tiểu thư thôi, Bàng tiểu thư không trở về nhà, chắc Bàng huynh sẽ rất sốt ruột.”



“Ta đã nói với ca ca rồi, sẽ ở đây một thời gian ngắn, nếu như huynh không tin thì có thể quay về hỏi ca ca?” Phi Yến tươi cười.



Thấy Chu Kính không trả lời, Phi Yến chuyển sang Công Tôn Sách.



“Công Tôn Sách, huynh ôn tập thế nào rồi? Đừng để đám sĩ tử ngoài kia ảnh hưởng đến huynh.” Nàng thân thiết hỏi.



“À, Phi Yến, ta, ta…” Hình như là hắn muốn nói cái gì đó.



Nhìn thoáng qua Chu Kính, Công Tôn Sách ậm ừ không nói nên lời.



Bàng Phi Yến mở miệng định nói tiếp thì nghe thấy tiếng cửa mở



Bao Chửng cuối cùng cũng thoát khỏi những người đó để lên đây.



“Phi Yến, sao muội lại tới đây?” Mặc dù hỏi như vậy, nhưng lời nói vẫn có sự vui mừng.



“Bao đại ca. Không phải ta đã nói rồi sao? Sẽ đến quán trọ gặp mọi người.”



Nhìn thấy Chu Kính, Bao Chửng sửng sốt một chút, lập tức ôm quyền: “Chu thị vệ.”
“Chuyện gì?”



“Tìm người.”



Quả nhiên, bọn họ cũng nhận được chuyện như ca ca.



“Ta muốn đi cùng.” Nàng rất kiên định.



“Phi Yến, nàng không thể đi cùng được, lần này…” Công Tôn Sách lo lắng nói, nhưng đột nhiên Phi Yến cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Công Tôn sách.



“Ta nhất định phải đi cùng mọi người, không chỉ mình ta mà còn cả Chu Kính nữa, nghe ta nói đã, đợt trước, ca ca ta cũng nhận được nhiệm vụ tìm người, sau đó liền rời kinh. Nhưng mà bọn họ chết không ít người, chắc mọi người cũng đã nghe nói, ca ca ta bị thương, thật ra, ca ca ta bị thương vào lúc đó. Huynh cũng đi tìm người, ta đoán là cùng một việc. Ta nghĩ, chung quy thì cũng phải tìm cho ra vấn đề để giải thích cho ca ca ta chứ? Ta muốn biết, tại sao cô cung nữ kia lại muốn bày mưu giết bọn họ. Chu Kính đã từng đuổi theo cô ta, nên chắc là sẽ có kinh nghiệm, tốt hơn mấy người không biết gì như chúng ta.”



Phi Yến nói hợp tình hợp lý, mà mọi người lại không ngờ là còn có một phần sâu xa như thế.



Hoàng thượng chỉ nói là từng phái thị vệ, nhưng vẫn chưa tìm được người, thật không ngờ là đã chết.



Nghe nói vậy, mọi người cũng có chút giật mình.



Vẫn là Bao Chửng tương đối lý trí: “Phi Yến, muội còn biết gì nữa? Xem ra, có một số chuyện hoàng thượng vẫn giấu diếm chúng ta.”



“Ta cũng không biết nhiều, mọi người cũng biết mà, mấy chuyện này cha ta sẽ không nói đâu, ta biết được một ít là vì ca ca bị thương thôi. Nhưng ta tin Chu Kính biết khá nhiều.”



“Nhưng chưa chắc hắn sẽ nói.” Công Tôn Sách mở miệng.



Phi Yến cười: “Không nói thì sao? Nếu ca ca bị thương vì hắn, hắn đã đồng ý với ca ca là sẽ giúp đỡ ta, chúng ta rời đi thì hắn không thể không quan tâm, cùng ngồi trên một thuyền sao có thể không nói được?”



Triển Chiêu nhìn thẳng vào nàng: “Phi Yến tỷ tỷ, hình như tỷ thông minh lên nhiều rồi?”



“Từ trước đến nay ta vẫn luôn rất thông minh.”



Thấy nàng như vậy mọi người cười vang.