Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 15 : Trường nhạc án [1]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



Beta: Kiri



Lẽ ra nữ tử bình thường đều phải ngồi xe ngựa, bất nhưng bọn họ lại khác, còn Phi Yến tuy kiếp trước chỉ mới cưỡi ngựa vài lần, nhưng nàng rất giỏi trong mấy chuyện vận động, sau khi cưỡi quen gan cũng to lên.



Nhưng dù vậy, nàng vẫn chậm nhất. Công Tôn Sách và Chu Kính đều có ý đi chậm lại chờ nàng.



Bọn họ cũng không cần quá gấp gáp, nhưng càng đi, bọn họ lại càng không cười được. Bởi vì, Tô Hữu Ninh thực sự chờ bọn họ, cô ta luôn để lại một ít manh mối về hướng đi của mình.



Nghĩ đến các Ngự tiền thị vệ trước đây đều võ công cao cường, Phi Yến rùng mình một cái, nàng thật sự không hề muốn có chuyện gì xảy ra cả.



Tất cả  đều đề cao cảnh giác.



Bọn họ chỉ dựa theo kế hoạch đã định, chậm rãi đi, ban ngày đi, buổi tối tìm một quán trọ tương đối náo nhiệt để ngủ lại. Đương nhiên, làm việc cho hoàng thượng thì sẽ không thiếu tiền. Phi Yến cũng vui vẻ giữ tiền của mình.



Thật ra là đi tìm người, nhưng họ lại chẳng có dáng vẻ gì giống như đi tìm người. Ai không biết còn tưởng rằng mấy người họ thâm tàng bất lộ.



“Trấn nhỏ ở phía trước là Trường Nhạc trấn, tuy rằng còn sớm, nhưng ta đề nghị ở dừng chân lại ở đây, vì từ Trường Nhạc trấn đến trấn kế tiếp khá xa, sợ là chúng ta sẽ phải nghỉ chân giữa đường.” Chu Kính đã từng đi qua đây nên đề nghị.



“Được, cứ như quyết định vậy đi.” Bao Chửng đáp.



Bọn họ đã đi bốn ngày rồi, Bao Chửng vẫn luôn là người mà bọn họ tương đối tin cậy. Mọi việc mọi người cũng cực kỳ tự giác nghe theo ý tứ của hắn.



Điểm ấy Phi Yến có thể hiểu được, vai chính mà! Sao có thể giống như bọn họ.



Mấy người ở trọ, tuy rằng lúc nào cũng tìm những nơi náo nhiệt, nhưng Trường Nhạc trấn quá nhỏ, cũng chỉ có một quán trọ mà thôi, nhưng lại có vẻ làm ăn rất phát đạt, điều này làm cho đám người Phi Yến có chút khó hiểu.
Ba gian phòng cũng không cùng một tầng, hai gian ở lầu hai, một gian ở lầu ba, mà quán trọ này, tổng cộng có ba tầng. Chu Kính và Triển Chiêu ở trênlầu ba. Những người còn lại ở lầu hai.



“Ai nha, thực sự là mệt mỏi quá.” Phi Yến lăn lăn trên giường hẹp.



“Ba người một phòng, chắc sẽ hơn chật, Phi Yến muội chịu khó nha.” Sở Sở cho rằng Phi Yến không quen sống như vậy nên mở miệng trấn an.



“Không sao đâu.” Đương nhiên là không có vấn đề gì, nhớ năm đó, ở hoàn cảnh tệ hại hơn thế này nàng cũng đã thử qua nhiều lần. Chắc chắn hai vị này còn chưa ở trong lăng mộ bao giờ.



Phi Yến nghĩ tại sao mình lại không còn nhiều sinh lực như Bao đại nương nhỉ, hai người kia còn muốn ra ngoài đi dạo, nhưng Phi Yến hơi mệt, nên quyết định không đi.



Triển Chiêu là một đứa trẻ hoạt bát. Nên rất thích thú với chuyện này.



Nhưng không biết là ăn phải cái gì mà sau khi trở về cả Sở Sở và Triển Chiêu đều bắt đầu tiêu chảy.



Nửa đêm.



Phi Yến mơ mơ màng màng nhìn Sở Sở đứng dậy đi ra ngoài.



Phòng vệ sinh ở tầng một, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng bước xuống cầu thang.



“Áaaaaaa...”



Phi Yến giật mình bật dậy.



Là tiếng của Sở Sở...