Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 18 : Trường Nhạc án [4]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Phi Yến ngủ rất ngon, không thèm quản xem bên kia điều tra thế nào, nàng biết Sở Sở không yên lòng nên mới ngả lưng được một tý đã đứng dậy ra ngoài. Bao Đại nương đương nhiên phải chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi vì không có người thay thế.



Cho nên, Phi Yến chỉ còn một mình, nhưng nàng cũng rất vui vẻ, không phải nàng không quan tâm, chỉ là nàng biết tính mình, cũng rất hiểu khả năng của bản thân, còn đầy người lợi hại hơn nàng, nàng không quan trọng cho lắm.



Sau khi rửa mặt đi ra ngoài, trùng hợp gặp Công Tôn Sách, Công Tôn Sách thấy nàng liền hơi có chút ngượng ngùng gãi đầu. Vẻ mặt hắn hơi uể oải, chắc hẳn là cả đêm qua không ngủ.



Có lẽ do tiếp xúc lâu ngày, Phi Yến phát hiện mình đã khôi phục bình thường, không giống như lúc đầu thấy hắn, tim cứ đập rộn lên, đương nhiên, nàng nghĩ đây không phải là vấn đề của mình, mà là do thân thể này.



Nàng vốn nghĩ rằng, tiếp xúc nhiều hơn với Công Tôn Sách để xem thân thể này có phản ứng thế nào, nếu tim cứ đập rộn lên thì có lẽ Phi Yến thật sự vẫn còn.



Nhưng sau vài ngày, nàng đã trở lại bình thường.



Đối với chuyện này, Phi Yến không thể nói rõ cảm giác của mình.



Vậy thì chắc Phi Yến thật sự đã mất, tim cứ đập rộn lên là vì Phi Yến thật thích hắn, đó chỉ là bản năng của cơ thể này.



Mà bây giờ nàng đã quen, cũng không hề thích Công Tôn Sách, cho nên, tim không đập rộn lên nữa.



Phi Yến quyết định không nghĩ nữa, chung quy lại thì để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.



“Đêm qua không ngủ à?” Nàng nghĩ Công Tôn Sách thực sự là một người rất nghiêm túc, không chỉ nghiêm túc, tính tình còn có chút kiêu ngạo và bướng bỉnh. Công Tôn Sách này, cũng là một người kiêu ngạo.



Mà hắn cũng giống với Phi Yến thật sự, cả hai cùng là nhân vật kiêu ngạo trong bộ phim này.
“Vậy mọi người biết tới đâu rồi?” Phi Yến hỏi, vừa nãy Công Tôn Sách đã nói nhưng không cụ thể lắm.



Thạch bộ khoái mở miệng: “Chưa biết thân phận nạn nhân, ta đã kiểm tra di vật của hắn, thậm chí còn không có cả lộ dẫn, nếu như không có lộ dẫn, hắn không thể tới đây, ra vào thành cũng không thể. Cho nên chúng ta đoán, hắn ở gần đây nên mới không cần lộ dẫn. Mà sáng nay ta đã dán hình dán khắp thành, nếu có người biết hắn thì sẽ sớm có manh mối.”



(Lộ dẫn: hiện tại thì ta chưa biết là gì, nhưng ta đoán nó như kiểu chứng minh thư xác nhận thân phận vậy.)



“Còn những điều khác? Nếu nghi phạm nhiều như thế, chúng ta có nên nhìn từ phương diện khác không?” Phi Yến không hỏi Thạch bộ khoái nữa, vừa nhìn đã thấy vị này không giỏi điều tra nên nàng hỏi Bao Chửng.



“Trừ ngọc bội muội nói, dường như không có gì cả. Ta hoài nghi mục đích của hung thủ là ngọc bội. Có lẽ, miếng ngọc này có ý nghĩa gì đó, khả năng tham tiền không lớn nhưng chúng ta cũng đã thử khám xét, đều không thấy miếng ngọc bội đó. Mấy nghi phạm cũng không có.”



“Nhất định bọn họ còn có thứ chúng ta không biết.” Công Tôn Sách bổ sung.



Mấy người bị nghi ngờ đều không xuống ăn mà bảo tiểu nhị bưng cơm lên phòng.



Phi Yến nhìn chủ quán, quay đầu lại nhìn Công Tôn Sách, nói thầm: “Huynh nói xem, chủ quán có đáng nghi không?”



Mọi người nhíu mày: “Chuyện này tuy cũng có nhưng sao chủ quán lại muốn làm vậy? Sẽ không tốt cho chuyện làm ăn, không hợp lý.”



“Không hợp lý thì không có nghĩa là không có khả năng. Không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào được.”



” Chúng ta sẽ tỉ mỉ điều tra. Phi Yến, muội có ý kiến gì sao?”



“Mọi người đều giỏi hơn muội, nhìn muội như thế muội sẽ rất áp lực nha, muội chỉ nói ra điều mình nghi ngờ thôi.”