Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 20 : Trường Nhạc án [6]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Chờ Phi Yến tắm rửa cơm nước xong, họ mới quay về. Thấy mọi người mệt mỏi, Phi Yến liền bảo tiểu nhị mau bưng đồ ăn lên. Quả nhiên, ai cũng rất đói, không nói gì cả mà cứ phải ăn trước đã.



Đợi họ ăn xong Phi Yến liền cười tủm tỉm nhìn.



Bao Chửng biết Phi Yến đang đợi đáp án của bọn họ.



“Phi Yến, quyết định của mỗi người đều khác nhau, ta biết Hứa Tứ Nhi này không phải người tốt. Nhưng chẳng lẽ vì hắn ta là người xấu nên có thể dùng hình phạt riêng sao? Vậy có luật pháp để làm gì. Nếu đã có luật pháp, vậy thì phải theo luật. Nhưng đây cũng chỉ là ý kiến của mình ta. Mọi người nói ý kiến của mình đi.”



Bao Đại nương đương nhiên là đi theo con mình, mà Sở Sở cũng đương nhiên là đi theo Bao Chửng.



Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định ở lại, mấy người này từ trước đến nay đều theo Bao Chửng.



“Công Tôn Sách, còn huynh?” Phi Yến hỏi.



Thật ra Công Tôn Sách rất do dự, hắn cũng biết Hứa Tứ Nhi này không phải người tốt, nhưng hắn cũng hiểu rằng Bao Chửng nói rất đúng, nếu quốc gia đã có luật pháp, vậy thì không thể để có người tự tiện giết người được, người xấu cũng có quyền lợi được giải oan.



“Ta quyết định ở lại.”



Quyết định của bọn họ không nằm ngoài dự đoán của Phi Yến. Thật ra Tô Hữu Ninh này rõ ràng đang dẫn dắt mấy người Bao Chửng đi theo hướng đi của cô ta, nếu Phi Yến không đi cùng họ nữa thì sẽ thoát khỏi người này.



Nhưng Phi Yến cũng có suy nghĩ của riêng mình, có khi nàng đến quê hương Tô Hữu Ninh xem xét sẽ có được thu hoạch bất ngờ.



Nàng không muốn ở đây xem họ tìm hung thủ.



Người như vậy, chết chưa hết tội.
Chờ Triển Chiêu đi rồi, Chu Kính nghĩ nghĩ xong ngồi dậy, đi đến phòng Phi Yến.



Phi Yến khó hiểu mở cửa, thấy là hắn liền cười mời vào.



Chu Kính thấy Phi Yến rót trà cho mình liền khách khí nói lời cảm tạ.



“Chu đại ca, sao vậy? Huynh cũng không muốn đi cùng ta ư?” Đây chỉ là một câu đùa vui thôi, Phi Yến biết, Chu Kính chắc chắn sẽ đi theo mình, tuy trước đó không hiểu rõ về hắn nhưng ở cùng mấy ngày, Phi Yến biết, Chu Kính này, không phải một người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng cũng rất coi trọng lời hứa, đương nhiên, nếu không coi trọng lời hứa thì sao lại đi cùng nàng.



“Ta muốn biết, sao lúc ăn cơm muội phải nói như thế? Thật ra, muội biết ai là hung thủ, hoặc là, đã đoán ra điều gì.” Chu Kính hỏi thẳng vấn đề chính.



Hắn nói lúc ăn cơm, là lúc hai người ăn cơm ngay khi về chứ không phải lúc mấy người Bao Chửng ăn cơm.



“Ta? Ta có nói gì đâu! Làm gì có ý gì đặc biệt, huynh nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa, nếu đã biết ai là hung thủ thì sao ta không nói, sao không nói cho bọn họ?” Nàng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, giống như những lời hắn nói chỉ là nói bậy.



Chu Kính nhìn thấy nàng như vậy, khóe miệng hiếm khi cong lên.



Chấm tay vào chén trà rồi viết lên bàn vài chữ.



Viết xong, liền chăm chú nhìn Phi Yến.



Phi Yến nhìn mấy chữ đang khô dần trên bàn kia, bội phục nhìn lại hắn.



Nếu người khác không biết còn tưởng đây là một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.



Mà Sở Sở vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.