Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 28 : Quan ngân án [3]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



Beta: Kiri



Phi Yến thấy hắn nghiêm túc liền hỏi: “Huynh có còn nhớ bác gái ở Trường Nhạc trấn không?”



Tất cả đều trầm mặc.



Đúng vậy, Hoàng thượng chưa chắc đã quản.



“Về việc tại sao Tô Hữu Ninh có thể khiến Hoàng thượng làm như thế, tạm thời chúng ta có thể mặc kệ, nếu Tô Hữu Ninh muốn báo thù thì đương nhiên là muốn gặp Bao Chửng, Bao Chửng là người như thế nào, chúng ta đều rõ ràng, đã như vậy thì chuyện này, chúng ta tạm thời có thể không cần quản. Chúng ta điều tra dựa theo đầu mối bên này đi.”



“Được.”



“Nếu năm đó vẫn không có tìm thấy bạc, mà thổ phỉ ở Nhị Long sơn đã bị tiêu diệt, vậy không bằng chúng ta thử đến Nhị Long sơn đi? Xem bên đó có đầu mối mới gì … không.”



Phi Yến nghĩ, ừ, ba thợ giày còn hơn một Chư Cát Lượng, có khi bọn họ thật sự sẽ tra ra trước Bao Chửng ấy chứ.



“Năm đó Đại thần khâm sai Vu Anh Toàn đại nhân điều tra quan ngân án, nhưng đã tạ thế rồi. Việc tại sao ông ấy lại tha cho Tô Hữu Ninh, thì chúng ta đã không thể biết được nữa rồi.” Chu Kính biết rất nhiều vụ án.



“Lại chết?” Công Tôn Sách cau mày.



Từng người từng người đều chết. Chắc chắn không thể trùng hợp như vậy.



Mọi người đều nghĩ sự việc tuyệt không đơn giản.



Thở dài một hơi.



Lúc sáng vẫn còn quang đãng, giờ đã bắt đầu có sấm, chắc là sắp mưa rồi.



Mưa tới rất nhanh, một lát sau đã đổ rào, mấy người chạy đến một lương đình trú mưa.
Nam tử dáng vẻ cường tráng chất phác, còn vác một bó củi trên vai.



Vào đình lau nước trên mặt rồi chào hỏi bọn họ: “Mưa này, quả thật là bất ngờ.”



Đây coi như là chào hỏi đi.



Chu Kính không thường nói chuyện, tương đối lãnh đạm, Phi Yến lại là nữ tử, Công Tôn Sách liền mở miệng: “Đúng vậy a, chúng ta đang đi đường thì thấy mây đen ùn ùn, mưa rất to nên đến đây trú.”



Nam tử kia gật đầu đánh giá bọn họ: “Mấy người đều không phải người ở gần đây phải không? Ta ở Triệu gia thôn cách đây không xa, ta là Triệu Khản, nhưng tất cả mọi người đều gọi ta là Nhị Ngưu.”



“Ừ, chúng ta không phải người ở gần đây. Triệu đại ca lên núi đốn củi à?”



“Ừ, ta thấy trời quang đáng liền lên núi đốn củi, nào ngờ lại gặp phải mưa to. Mọi người đều nói trời tháng sáu như trẻ con mà, sao cả tháng mười cũng thế.”



Bọn họ đều mỉm cười.



“Đại ca thấy chúng ta không giống người ở gần đây ư?” Phi Yến cười hỏi.



Nhị Ngưu gãi đầu một cái: “Đúng vậy, quanh đây làm gì có người nào quần áo gọn gàng như vậy.”



“Chúng ta cũng không phải người có tiền gì, chỉ chết vì sĩ diện mà thôi. Nhị ca ta đây chỉ là thích quần áo gọn gàng thôi.” Phi Yến cười chỉ chỉ Công Tôn Sách.



Công Tôn Sách lại đỏ mặt, cứng cổ muốn nói gì đó, rồi lại nhịn xuống, không nói tiếp nữa. Vừa cáu giận vừa quay đầu, không để ý tới nàng.



Khi Chu Kính nghe Phi Yến nói xong, khóe miệng gợi lên một độ cong khả nghi.



Nhị Ngưu nghe Phi Yến nói như vậy, nghiêm trang quay sang Công Tôn Sách: “Tiểu công tử à, chúng ta không thể như vậy, quần áo sạch sẽ gọn gàng cũng chẳng có tác dụng gì. Ta thấy ngươi là một văn nhân đi, thôn chúng ta có Trương cử nhân cũng thế. Đọc nhiều sách cũng không làm được việc gì.”



Nói xong còn lắc đầu.