Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 34 : Quan ngân án [9]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Ba người đi tới y quán nổi danh tại thành Hàng Châu.



Lão Đại phu bắt mạch cho Phi Yến xong thì kết luận Phi Yến trúng độc. Nhưng cũng không phải loại độc nguy hiểm gì, độc này có mấy giai đoạn trúng độc, ban đầu sẽ mệt mỏi giống như Phi Yến, rất hay ngủ, cuối cùng sẽ hôn mê. Hôn mê một hai năm rồi sẽ mất mạng.



Mà muốn hoàn thành bố cục này thì rất cần thời gian.



Như là từ mệt mỏi dến hay ngủ, dù mỗi ngày đều dùng độc cũng phải mất dăm ba tháng.



Liều lượng độc này vô cùng nhỏ, như lời lão Đại phu thì trong hai giai đoạn trước chỉ cần dừng dùng độc thì một thời gian sau tự nhiên sẽ bình thường.



Lão Đại phu thấy rất lạ, tại sao Phi Yến lại bị trúng độc này.



Mà ông kiểm tra đường thì quả nhiên, vấn đề chính là ở đây.



Lão Đại phu không rõ chân tướng, đề nghị bọn họ báo quan.



Phi Yến cười chỉ vào Chu Kính nói đây chính là đại quan còn cần phải đi đâu nữa. Dặn ông không được nhiều lời. Lão Đại phu làm nghề y nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có mắt nhìn, mấy vị này nhìn đã biết là người bên ngoài tới, lại muốn điều tra quan ngân án mười mấy năm trước, ông yên lặng không nói thêm gì.



Cũng may hôm qua Chu Kính và Công Tôn Sách muốn để Phi Yến nghỉ ngơi nhiều hơn nên bảo Vương Bộ đầu không cần đến quán trọ tìm bọn họ, bọn họ sẽ tự đến, bằng không sáng nay còn phải giải thích với Vương Bộ đầu.



“Bọn họ hạ độc vào đường không sợ những người khác cũng trúng độc ư?” Công Tôn Sách hơi tức giận.



Phi Yến cười lạnh: “Sợ gì chứ, lượng độc rất nhỏ, huynh không nghe ông ấy nói là dù ngày nào cũng dùng thì cũng phải mất dăm ba tháng sao, lúc đó chúng ta đã rời đi rồi. Đương nhiên bọn chúng không cần tiếp tục làm như vậy, mà những người trúng độc một thời gian sau cũng sẽ bình thường trở lại. Tối qua ta thấy gói đường kia có khi còn không dùng được một tháng, sao phải lo chứ?”



Đây là trực tiếp nhằm vào Phi Yến.



“Phi Yến, nghĩ lại xem, có chuyện gì muội gặp mà chúng ta không biết không? Có khi muội cũng không để ý, đó chỉ là một chuyện rất nhỏ chẳng hạn.” Công Tôn Sách hỏi.



Trước kia lúc bọn họ tra án cũng có kiểu tình huống này.



Phi Yến lắc đầu rất chắc chắn, tuy nàng không được tính là thông minh, nhưng quan sát rất cẩn thận và tỉ mỉ, điểm này nàng dám nói cho dù là Bao Chửng cũng không bằng nàng.



Thấy nàng khẳng định như vậy, Chu Kính mở miệng: “Hay là không phải Phi Yến tra được gì mà là người hạ độc không muốn cho muội ấy tra?”



“Muội thông minh như vậy, đương nhiên bọn họ không muốn cho muội tra.” Nàng hơi kiêu ngạo nói.



Công Tôn Sách và Chu Kính liếc nhau, lắp bắp mở miệng: “Phi Yến à, trước đó muội là thành sự không đủ bại sự có thừa, tuy rằng bây giờ muội khác trước nhưng chưa chắc người khác đã nghĩ vậy đâu.”



“Huynh mới là đồ thành sự không đủ bại sự có thừa, cả nhà huynh đều là kẻ thành sự không đủ bại sự có thừa, muội…….” Phi Yến nói được một nửa rồi ngừng lại, nhìn hai người.



“Muội có ý này.”
Tô Hữu Ninh bộ dáng như sắp khóc làm người ta thấy mà thương, nhưng như vậy lại càng khiến Phi Yến cảnh giác.



“Hữu Ninh không phải cố ý giết Đại nội thị vệ, chẳng qua là để họ biết khó mà lui thôi. Bởi vì Hữu Ninh biết bọn họ không thể giúp Hữu Ninh điều tra vụ án oan của gia phụ. Mục tiêu của Hữu Ninh, từ đầu đến cuối đều là Bao Công tử.”



Sở Sở thấy Phi Yến đến liền kéo tay nàng đứng sang bên cạnh, nhìn khuôn mặt tức giận của muội ấy, chắn hẳn là rất không thích Tô Hữu Ninh này.



“Biết khó mà lui mà lại hạ sát thủ?” Chu Kính mặt không chút thay đổi.



Nhưng Công Tôn Sách và Phi Yến ở cạnh Chu Kính đã lâu, ăn ý tăng mạnh nên có thể nhận ra Chu Kính đang không vui.



Lúc hắn không vui đều bình tĩnh mặt không biểu cảm như vậy.



Tô Hữu Ninh này cũng không lằng nhằng: “Tô Hữu Ninh xin thề, chỉ cần Bao Công tử giúp Chu gia ta trầm oan đắc tuyết, ta tất sẽ lên kinh đền tội.”



(Trầm oan đắc tuyết: được giải oan khuất.)



Nhìn thấy ánh mắt Bao Chửng có chút tán dương, Công Tôn Sách cũng không tán thành.



Bởi vì bọn họ đã bàn bạc về vấn đề của Tô Hữu Ninh nên mới không hoàn toàn tin tưởng nhưng xem ra, Bao Chửng đã tin là Tô Hữu Ninh muốn giải oan. Nhưng hắn có phần nghiêng về ý kiến của Phi Yến hơn.



Lại càng tin tưởng những gì ba người họ điều tra được mấy hôm nay.



“Tô cô nương, thứ cho ta mạo muội, ta luôn rất hiếu kỳ, không biết cô dùng cách gì mà khiến Hoàng thượng phái người đuổi theo cô còn phải là bắt sống.”



Dù chưa chắc Tô Hữu Ninh này đã nói thật nhưng nàng vẫn hỏi, dù có nói dối nàng cũng muốn biết Tô Hữu Ninh lôi cái gì ra để nói dối.



Có lẽ là vì Bao Chửng và họ quan hệ tốt nên Tô Hữu Ninh cũng không hề kiêng dè, cũng không từ chối trả lời.



“Trước khi rời cung ta có cầm một thứ đồ của Hoàng thượng.”



Chắc nàng ta đã nói với Bao Chửng nên Bao Chửng cũng không biểu lộ gì khác thường.



“Trước đó, ta ăn cơm với thái giám hầu hạ Hoàng thượng, nghe hắn ta nói Hoàng thượng có một quyển kinh Phật, trong đó có một bí mật lớn, Hoàng thượng vẫn chưa hiểu thấu đáo được nên lúc nhàn rỗi luôn thích giở ra xem, vì thế ta lợi dụng sự tín nhiệm của hắn đối với ta, nghĩ cách trộm bản kinh Phật kia đi. Còn cố ý để cho cung nữ ở cùng ta nhìn thấy sau đó ra vẻ kích động giấu đi. Sau khi rời cung liền viết thư cho cô ấy nói đừng bao giờ nói chuyện đó với ai vì ta biết, cô ấy sẽ bẩm báo.”



Không ai ngờ rằng đó là một quyển kinh phật.



“Ta đã giao cho Bao Công tử, chỉ cần tra rõ được vụ án năm đó, ta sẽ hồi cung thỉnh tội. Ta chỉ cầu người nhà có thể được giải oan.”



Phi Yến nhìn Bao Chửng, vẻ mặt nịnh nọt, thật ra nàng rất có hứng thú với bản kinh Phật này!



Mặc kệ thật giả nàng vẫn muốn xem một chút.