Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 36 : Quan ngân án chương kết

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Trước khi giải phạm nhân về kinh, Bao Chửng đề nghị tìm kiếm trên Nhị Long sơn.



Dù sao vụ này đã phá nhưng vẫn chưa tìm được quan ngân, nếu tìm được mới là viên mãn.



Phi Yến lén lút đến gần Bao Chửng, thì thầm muốn xem bản kinh Phật kia một chút.



Bao Chửng thấy nàng như vậy thật muốn che trán nhìn trời. Thật ra bản kinh Phật này cũng không phải điều bí mật gì, rất nhiều người đã từng xem qua, nhưng trong đó thật sự không có gì, cũng không biết là ai đã từng nói với Hoàng thượng như thế.



Nhưng nhìn bộ dạng coi trọng của Hoàng thượng thì hẳn là quan trọng.



Thấy Bao Chửng hơi do dự, Phi Yến lại chân chó giơ tay lên: “Muội thề, xem xong lập tức trả lại cho huynh. Cam đoan sẽ không hư hao.”



Bao Chửng đồng ý quay về phòng lấy quyển kinh Phật cho nàng: “Cho muội thời gian một nén nhang, sau đó ta sẽ niêm phong cất vào kho, và sẽ không cho ai xem nữa.”



Đương nhiên Hoàng thượng không thích mấy chuyện thế này.



Phi Yến giơ tay làm dấu OK, nhưng hiển nhiên là Bao Chửng không hiểu.



Phi Yến vui vẻ cầm kinh thư về phòng.



Tóm lại bản kinh Phật này có bốn mươi hai chương kinh giống như Lộc Đỉnh Ký.



Đúng! Nàng nghĩ đến bốn mươi hai chương kinh sau đó nhìn sơ lược nội dung rồi bắt đầu suy ngẫm.



Nói thật, nàng chỉ là tò mò thôi, đừng mong thấy được cái gì.



Bằng không nàng thật sự muốn dùng các cách khác.



Không biết là trong này có bí mật gì.



Nàng cẩn thận xem xét bao thư các thứ nhưng thật sự không dám làm gì, bằng không Bao Chửng không dạy dỗ nàng mới lạ. Nàng cầm quyển sách đi đến cạnh cửa sổ, thử soi dưới ánh mặt trời nhưng không có gì lạ.



Còn chuyện đốt hay hất nước gì đấy thì nàng không dám.



Nàng đùa nghịch hồi lâu mà không thấy quyển sách này có gì đặc biệt, liền vứt nó lên bàn, hình như do ánh sáng mặt trời ở phòng nên nàng thấy có gì đó khang khác, không biết có phải do vấn đề góc độ không, nàng nhẹ nhàng dịch cuốn sách, lại nhẹ nhàng dịch một chút.



Chỉ đơn giản thế thôi sao.



Bức tranh trên bao thư khi được ánh sáng chiếu vào, một phần tối một phần sáng lại nhìn có vẻ giống một lưng núi.



Mà lưng núi này, rất không khéo, nàng đã từng đi qua.



Đúng vậy, nàng đã từng đi qua, khi còn là Đường Vãn Chi, nàng đã từng đào mộ ở đó.



Nàng dịch đi dịch lại quyển sách, tò mò nhìn.



Lúc Bao Chửng đến đòi kinh đã là hai nén hương sau.



Không còn cách nào, vốn Bao đồng chí cũng không định đến nhưng người này lại rất không có tính tự giác, không chịu trả lại.



Phi Yến xin lỗi trả lại kinh cho Bao Chửng.



Bao Chửng cầm lấy rồi nói: “Ngày mai chúng ta lên Nhị Long sơn, buổi sáng xuất phát, mẹ huynh không đi, muội đi không?”



Gật đầu, gật đầu liên tục.



Bao Chửng thấy nàng như vậy liền biết mình hỏi thừa rồi ai chẳng biết Phi Yến luôn luôn tò mò.



Bao Chửng không hỏi Phi Yến có phát hiện gì không vì trong lòng hắn đã thầm nhận định Phi Yến không thể phát hiện ra cái gì, nhưng nào ngờ nàng lại có thu hoạch.




Trở lại quán trọ, lần này mọi người rất thư thái, nên muốn gửi thư về kinh thành.



Bọn họ sẽ khởi hành về kinh thành ngay lập tức, lần này không chỉ tìm được Tô Hữu Ninh còn phá được quan ngân án mười mấy năm trước, và cả liên hoàn án giết người bằng thuốc độc, đồng thời cũng tìm được quan ngân.



Chuẩn bị mọi thứ xong Bao Chửng liền muốn khởi hành ngay ngày hôm đó nhưng Phi Yến lại không đồng ý.



“Ta không muốn trở về kinh thành ngay đâu. Khó khăn lắm mới đi được, ta còn đi chưa đủ đâu, đã muốn về kinh rồi, về kinh rồi sẽ buồn chết ở nhà. Dọc đường toàn phá án, ta muốn chơi tiếp.”



Mặc kệ mọi người khuyên như thế nào, Bàng Tiểu thư vẫn khăng khăn không chịu, muốn ở lại, cực kỳ bướng bỉnh.



Nàng phải từ từ về, không muốn dẫn giải cả phạm nhân cả bạc đâu.



Bao Chửng và Công Tôn Sách đều bất đắc dĩ.



“Không bằng ta và muội ấy đi từ từ sau, mọi người đi trước đi.” Công Tôn Sách đề nghị.



“Ta cũng ở lại.”



Cuối cùng quyết định lại chia nhau như khi mới vào Hàng Châu, ba người bọn họ tối nay mới về kinh, còn mấy người Bao Chửng thì có công vụ trong người nên đi trước.



Nhìn đoàn người chậm rãi khởi hành, Phi Yến vui vẻ vẫy tay.



Đợi đến khi không nhìn thấy đoàn người kia nữa, Liễu Tri phủ chân chó nói: “Bàng Tiểu thư, Chu đại nhân, các vị muốn đi đâu chơi, hạ quan sẽ cho người dẫn đường.”



Phi Yến lắc lắc đầu, nếu dẫn quan sai theo thì còn chơi thế nào được.



Tự họ đi là được rồi, bảo Liễu Tri phủ coi như không biết bọn họ, vì bọn họ cũng sẽ hồi kinh nhanh thôi, nên chắc sẽ không chào hỏi ông được.



Thấy Phi Yến kiên quyết nên Liễu Tri phủ cũng không ép buộc.



Cho nên, chỉ còn lại ba người.



Công Tôn Sách nhìn vị Đại tiểu thư thích chơi đùa, mở miệng: “Nói đi, bao giờ chúng ta lên Nhị Long sơn?”



“Hả?”



Công Tôn Sách rốt cục không nhịn nổi nữa, liếc mắt xem thường: “Đừng nói là chỉ huynh và Chu Kính, Bao Chửng cũng đoán được, nhất định là muội có hứng thú với mật thất kia nên muốn tới xem lần nữa.”



Phi Yến cũng không khó hiểu sao bọn họ biết, mấy người này đều thành tinh hết rồi.



“Để mai đi, muội thấy mọi người đều mệt mỏi rồi. Về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon đi thôi.” Nàng vươn vai nói.



” Phi Yến, lúc ấy sao muội tìm được cơ quan nhanh thế?” Công Tôn Sách hỏi.



“Muội đoán mò, huynh tin không?”



“Không tin.”



“Muội không nói cho huynh.”



“Không nói không nói à?”



“Hai người mới lên ba à…….” Chu Kính khinh bỉ.



Bóng ba người trải dài trên mặt đất.



Ba người vui đùa ầm ĩ đi về quán trọ.



Nhưng bọn họ không hề chú ý tới một bóng người cao lớn trốn sau một gốc cây cách đó không xa, âm thầm siết chặt nắm đấm, ánh mắt ác độc.