Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 39 : Hung thủ thật giả [2]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Đến lúc Vân Nương tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình Phi Yến.



Bọn họ cảm thấy cùng là nữ tử với nhau thì dễ nói chuyện hơn.



“Phạm đại tẩu, khỏe hơn rồi chứ?” Phi Yến cũng xưng hô như mọi người.



Nàng ấy thống khổ lắc lắc đầu, nhưng lại chuẩn bị đứng dậy. Phi Yến vội vàng đỡ lấy nàng, khó hiểu tại sao nàng ấy lại thế.



“Tiểu Phát còn ở nhà, ta rất lo lắng nên phải về ngay, có gì muốn hỏi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện được không?”



Là mẹ ai cũng mạnh mẽ, đây là đương nhiên, Phi Yến có thể hiểu được.



“Phạm đại tẩu, ta biết cô sốt ruột, nhưng cô cũng biết là trượng phu cô bị hại. Nên cô phải nói cho ta biết tình hình gia đình mình. Bọn họ thấy cô thương tâm quá độ, chúng ta lại đều là nữ tử, nên giao chuyện này cho ta, cô yên tâm, chỉ nói nhanh thôi, sẽ không khiến cô về nhà muộn đâu.”



Thấy Phi Yến gọi mình là Phạm đại tẩu, Vân Nương cười khổ: “Các cô gọi ta là Vân Nương là được rồi. Tất cả mọi người đều gọi ta như vậy.”



Phi Yến nhíu mày, nở nụ cười: “Được, Vân Nương. Vậy cô nói xem, lần cuối cô nhìn thấy trượng phu mình là lúc nào?”



Vân Nương nhớ lại: “Là mấy hôm trước, hắn từ sòng bạc về, tam tình không tốt lắm, đến quán đòi ta tiền nhưng ta không ở đó, vì hôm đó ta có quỳ thủy nên rất khó chịu, mới dọn quán về sớm. Về nhà thấy chưa có cơm nước liền khó chịu, chúng ta cãi vã vào câu rồi hắn cầm tiền rời khỏi nhà. Lúc đó ta đang tức nên cũng không quan tâm.”



Theo lời Vân Nương thì hôm đó là hai ngày trước khi phát hiện được thi thể.



Theo báo cáo khám nghiệm thì quả thật nạn nhân bị hại tối hôm kia.



“Sau đó cô không đi tìm à?”



Vân Nương liếc nhìn Phi Yến: “Cô còn nhỏ, chưa thành thân, không hiểu được nam nhân đâu. Tìm? Tìm làm gì? Để bị đánh sao? Cô không hiểu đâu, tâm tình mà không tốt, hắn ta sẽ đánh ta. Hắn lấy tiền rồi đi ta vui mừng còn không kịp. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm nay đều như vậy. Rời khỏi nhà, lâu thì bảy tám ngày, chậm thì dăm ba ngày, không ở sòng bạc thì ở quán rượu, có khi còn đi mấy chỗ không sạch sẽ. Ta đi tìm làm gì?”



Nghe nàng ấy nói vậy, Phi Yến nhìn vẻ mặt nàng, không phải vừa nãy còn rất thương tâm sao, sao giờ lại nói như thế.



Thấy Phi Yến hơi giật mình, nàng ta cũng hiểu suy nghĩ của Phi Yến: “Cô không hiểu đâu, tuy rằng chúng ta không có cảm tình, nhưng còn có một đứa con, đó vẫn là trượng phu của ta. Có hắn ta, nhà ta còn có trụ cột, hắn mất rồi, cô nói xem, chúng ta cô nhi quả phụ, phải sống như thế nào đây……” Nàng ấy gạt lệ nói.



Phi Yến thật sự không hiểu lắm, ý nàng ta nói, nàng ta khóc là vì trong nhà không còn trụ cột chứ không phải vì đó là trượng phu của nàng ta?



Phi Yến hỏi tiếp: “Vậy Vân Nương, buổi tối hôm kia cô làm gì?”




Bà ấy thần bí nói: “Chính là Tiểu Phát đấy. Có một lần Phạm Đại Phát uống rượu ở bên ngoài nói với người khác rằng Tiểu Phát không phải con của hắn.”



***



Cáo biệt thím nọ, dọc đường trở về không ai nói gì.



Tuy lời nói này chưa thể tin tưởng được nhưng nghĩ tới nữ tử thoạt nhìn yếu đuối, ôn nhu hiền thục kia hóa ra cũng không hẳn là như vậy, Phi Yến cảm khái biết người biết mặt không biết lòng.



Nhưng với tên khốn Phạm Đại Phát bắt nạt đàn bà con gái này nàng cũng hận đến ngứa răng.



Càng tiếp xúc với nhiều vụ án nàng càng cảm thấy những điều tốt đẹp ít đến đáng thương.



Sau khi về, Phi Yến chỉnh lý lại lời khai của Vân Nương và những lời hỏi được ban nãy rồi bàn bạc với mọi người.



“Bên kia các huynh thế nào rồi?” Phi Yến hỏi Chu Kính.



Chu Kính cùng với Từ Bộ đầu và Trương Bộ đầu ra ngoài điều tra.



Trương Bộ đầu thở dài một hơi: “Chúng ta đã đến nhà đó hỏi, quả thật đêm đó Vân Nương ở đấy đến tận khuya.”



“Ồ, sao giọng điệu nản lòng vậy?”



Trương Bộ đầu nhìn thoáng qua Bàng Phi Yến, tiếp tục nói: “Không biết vì sao ta lại cảm thấy nàng ta dường như cố ý ngụy tạo bằng chứng vắng mặt.”



“Nói tiếp đi.”



“Mẹ Nhị Nha nói là ban ngày Vân Nương chủ động nói sang giúp làm chăn đệm còn nói gần đây mình khá bận, Nhị Nha cũng sắp gả nên cần làm nhanh, vậy nên mới làm muộn thế. Trước kia chưa bao giờ như thế, tiểu thư nói xem ta có nên hoài nghi không?”



Từ Bộ đầu cũng gật đầu.



Nhưng trên thực tế, không hề có căn cứ xác minh, điều này mọi người đều rõ.



“Còn gì nữa không?”



“Cũng giống muội, có rất nhiều người nói, Phạm Đại Phát từng nói với người khác nương tử hắn ta không tuân thủ nữ tắc nhưng không hề nói gian phu là ai. Ta nghĩ là nếu Vân Nương có đồng lõa thì có khi nào gian phu kia chính là người gây án?”