Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 41 : Hung thủ thật giả [4]

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Mọi người quay lại kiểm tra lại mọi thứ từ đầu, còn mấy Bộ đầu thì tiếp tục ra ngoài điều tra, xem Vân Nương có kẻ thù nào khác không.



Quả thật coi như không phụ lòng người, quả thật tìm được manh mối mới.



Chả là ba háng trước có một tên du côn nổi danh Bắc thị cứ quầy rầy Vân Nương suốt, cũng nói nhiều lời khiếm nhã nhưng sau đó người này mất tích, đến giờ vẫn chưa được tìm thấy.



Mọi người nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi trong mắt đối phương, người này, sợ là cũng đã không còn sống nữa rồi.



Xem ra Vân Nương này, quả thật là có chút bí mật.



Mọi người suy đoán, hiện giờ có hai khả năng, một là đồng lõa của Vân Nương giúp nàng ta hại người, hai là có người ái mộ Vân Nương, không chấp nhận được chuyện nàng ta phải chịu uất ức nên giết hại tất cả những người làm tổn thương đến nàng ta.



Mấy người Từ Bộ đầu cho rằng khả năng thứ nhất lớn hơn, nếu là khả năng thứ hai thì quả thật khá bất ngờ, không cầu báo đáp, làm mọi thứ chỉ vì thích một người, tính cách như vậy quả thật là khiến người ta khó hiểu.



Nhưng cứ ở mãi ở đây cũng không thể tìm thêm được nhiều manh mối gì nên cứ ra ngoài thì hơn.



Phi Yến đề nghị đến quán Vân Nương, nhắc tới Vân Nương, Phi Yến luôn cảm thấy có gì đó bất thường, hơn nữa vụ án này luôn khiến nàng cảm thấy có điều gì đó không thông suốt.



Như là luôn có điều gì đó lóe qua trước mắt mà nàng lại hoàn toàn không bắt được.



Nàng nhớ rằng mình đã từng xem một tác phẩm, hình như tên là ‘Hiện trường vụ án’, lúc ấy có vị đội trưởng cảnh sát đã nói nếu tất cả manh mối đều không thể giúp chúng ta tiếp tục phá án thì nên trở về hiện trường vụ án, điều tra lại lần nữa, có lẽ sẽ có thu hoạch mới.



Vụ án này đương nhiên là không có hiện trường, Nam thị chỉ là chỗ vứt xác, nhưng hình như bọn họ đều đã quên điều quan trọng này, chính là hiện trường vụ án.



Phạm Đại Phát, rốt cuộc là chết ở đâu?



Thật ra đây chính là một điểm mù nhưng bọn họ lại quên tìm nơi quan trọng nhất này.



Công Tôn Sách nghe nàng nói xong, trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu.



“Đây cũng là sơ sót của ta, có lẽ là do ngay từ đầu người tình nghi đã quá rõ ràng, tuy rằng Vân Nương có chứng cứ vắng mặt nhưng chúng ta luôn cảm thấy nàng ta có gian phu nên cứ điều tra theo hướng này mà lại quên mất vấn đề quan trọng nhất là hung thủ hại chết nạn nhân ở đâu.”



“Vậy thì tiếp theo chúng ta sẽ đi tìm hiện trường vụ án à?” Trương Bộ đầu hỏi.



“Phải, ngoài ra ta còn muốn đến quán hoành thánh của Vân Nương xem thế nào.” Sau khi Phạm Đại Phát xảy ra chuyện, Vân Nương vẫn bán hàng, đây cũng là nguyên nhân khiến mấy người Từ Bộ đầu Trương Bộ đầu tuy rằng chút thương hại Vân Nương nhưng lại hoài nghi nàng ấy.




“Tiểu Phát rất có thiên phú vẽ tranh.” Nam tử vừa nãy giúp Vân Nương mở miệng, Phi Yến nhìn hắn ta áo mũ chỉnh tề, tuy rằng quần áo hơi bạc màu không mới nhưng bộ dáng là một người đọc sách.



“Ngài là?”



Người này ôm quyền đáp: “Tại hạ Vương Dục Văn. Là tiên sinh ở Hàn Văn thư viện, cũng là hàng xóm của Phạm gia. Hạnh ngộ.”



Phi Yến nhìn hắn cảm thấy khá có hứng thú liền đứng lên: “À, hạnh ngộ.”



“Gần đây khá ầm ĩ chuyện vụ án của Phạm huynh đệ, chắc hai người là người điều tra vụ này?” Vương Dục Văn mở miệng dò hỏi.



“Chúng ta là người ở kinh thành được điều đến để điều tra quan ngân án, án đã tra xong chưa kịp rời đi thì gặp phải vụ án của Phạm Đại Phát, nên mới bị giữ lại.” Phi Yến cười khổ, giống như rất khó xử.



“Hy vọng sớm ngày phá án.” Hắn ta nghiêm túc đáp.



Mấy người lại hàn huyên vài câu nữa thì Vân Nương bưng hoành thánh lên, Phi Yến vẫn không ngừng đánh giá Tiểu Phát, vị phu tử Vương Dục Văn này nhíu mày.



Nhưng Phi Yến cũng chẳng hề kiêng dè giấu diếm, mà Vân Nương cũng phát hiện ra hành vi của Phi Yến, hành động của nàng ta trở nên vụng về hơn bình thường.



Sau khi Phi Yến kéo Công Tôn Sách rời đi, cho dù đã đi rất xa rồi, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của vị Vương phu tử kia.



“Hắn ta và Tiểu Phát có thể đều có vấn đề.” Công Tôn Sách nói thầm.



Phi Yến gật đầu: “Chúng ta quay về bàn bạc kỹ hơn.”



Nghe xong lời hai người, Từ Bộ đầu nói, lần trước bọn họ đến đã hỏi thăm về Vương phu tử nhưng cũng không phát hiện có gì dị thường.



Vương phu tử này là người nơi này, sớm đã tang thê, không có con cái, giờ sống một mình, mấy năm trước có không ít bà mối muốn giới thiệu kế thất cho hắn nhưng Vương phu tử không cho phép, ai cũng nói hắn không thể quên nổi vong thê.



Đến giờ chưa từng có bất kỳ ai nói về chuyện gì giữa Vân Nương và Vương phu tử.



Vương phu tử và Vân Nương tuy là hàng xóm, nhưng cũng không qua lại nhiều. Gặp mặt cũng chỉ gật đầu mà thôi. Vương phu tử này ở một mình nên cũng hay đến quán Vân Nương ăn hoành thánh, đối xử với Tiểu Phát cũng không tồi.



Người như vậy thật ra lại khiến mọi người hoài nghi, tuy rằng hắn và Vân Nương không thân thiết nhưng đó chỉ là lời người ngoài. Hắn ta khá hợp với đặc điểm của hung thủ. Hơn nữa hai nhà lại là hàng xóm, Vương Dục Văn lại là phu tử, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có ai phát hiện quan hệ của bọn họ cũng là chuyện bình thường.



Hơn nữa ngoại trừ Vương phu tử này, cả Tiểu Phát cũng khiến mọi người băn khoăn.