Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 45 : Trở lại kinh thành

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Kiri



Thẩm vấn bọn họ xong, tâm tình mọi người cũng không tốt chút nào.



“Chúng ta ra ngoại thành di dạo đi. Ta thấy áp lực quá.”



“Được.”



Nói xong ba người liền giục ngựa rời đi.



Trời đã sang thu, cây cối trên núi đã ngả màu vàng, còn có một số chỗ ngả sang màu đỏ, trông rất đẹp mắt.



“Đẹp quá.”



“Phải, rất đẹp. Thật ra lá phong chuyển đỏ cũng có một chuyện xưa rất thương cảm.” Phi Yến cười quay đầu lại nói với hai người.



“Trên đời này nhiều chuyện đau lòng lắm. Vì sao phải tạo một câu chuyện buồn thương cho cảnh sắc đẹp đẽ này chứ?” Công Tôn Sách ngồi xuống đất.



Phi Yến cũng cười lại gần hắn ngồi rồi vẫy vẫy tay với Chu Kính.



Ba người sóng vai ngồi xuống.



“Tiểu Phát sẽ thế nào?” Phi Yến hơi đau lòng. Vụ án ở Trường Nhạc trấn, nàng có thể không tiếp tục điều tra là vì biết đó là kẻ đại gian đại ác. Nhưng vụ án này thì khác, tuy Vương Dục Văn là bị trừng phạt đúng tội nhưng Vân Nương cũng quá cực đoan.



Cả ba đều trầm mặc không lên tiếng, dù có sắp xếp thế nào cũng không thể bằng ở bên cạnh mẹ mình được, điều này, họ đều hiểu.



“Chuyện này để ta, ta sẽ tìm cho nó một chỗ ở thích hợp. Bệnh của nó ta cũng sẽ tìm một đại phu giỏi giúp nó chữa trị.” Chu Kính suy nghĩ một lát rồi nhận trách nhiệm về mình.



“Cảm ơn huynh.” Phi Yến chân thành nói lời cảm tạ.



Lời này của nàng lại khiến Chu Kính hơi ngượng ngùng.



Thật ra chuyện này dù thế nào cũng không đến lượt nàng nói lời cảm tạ. Chu Kính cười lắc lắc đầu.



Chu Kính quả thật sắp xếp cho Tiểu Phát một nơi tốt, đó là nha môn, không biết Chu Kính nói gì với Liễu Tri phủ nhưng tóm lại là Tiểu Phát được nuôi trong nha môn.



Thật ra vụ án này, người vô tội nhất chính là đứa trẻ này.



Vụ án đã hoàn toàn chấm dứt, họ bàn bạc rồi quyết định hôm sau sẽ đi, Phi Yến bước vào phòng Tiểu Phát, định nhìn nó lần cuối trước khi đi, lúc đến lại thấy Công Tôn Sách đã ở đó nói chuyện với nó rồi.



“Mẹ cháu làm sai, nên phải bị phạt, Tiểu Phát, cháu phải lớn lên thật khỏe mạnh, chữa khỏi bệnh, làm một người chính trực lương thiện nhé, Công Tôn thúc thúc rất muốn nhiều nhiều năm sau quay lại phủ Hàng Châu phủ Hàng Châu, được nhìn thấy một Tiểu Phát thông minh và chính trực.”



Tiểu Phát vẫn làm việc của mình như trước, cũng vẫn im lặng như vậy.



Nhưng rõ ràng Phi Yến nhìn thấy trong mắt nó ánh lên một giọt lệ.



Có lẽ không phải cái gì nó cũng không hiểu đâu.



Phi Yến nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người đi ra sân thì thấy thím quét dọn thường ngày, thím thấy nàng liền an ủi: “Bàng Tiểu thư đừng lo lắng, có bà già ta ở đây, ta không con không cái, nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Phát thật tốt, sẽ đối đãi với nó như con ruột của mình.”



Nghe được lời hai người, Công Tôn Sách bước ra ngoài.



Lần này, bọn họ đã thu dọn đầy đủ, rời khỏi phủ Hàng Châu, lúc vó ngựa ra khỏi thành, Phi Yến mỉm cười: “Thật may mắn, Liễu Tri phủ hiện tại là một vị quan tốt.”



“Thiên hạ hiện nay dù nhiều tham quan, nhưng những người vì dân cũng chưa chắc đã không còn.”



“Chúng ta nán lại lâu như thế, không biết bên Bao Chửng thế nào rồi.” Dường như nhớ tới điều gì đó, Phi Yến nhìn Chu Kính: “Chu đại ca, làm phiền huynh chạy loạn theo bọn muội như thế, Hoàng thượng sẽ không trách phạt huynh chứ?”



“Trước khi đi ta đã báo là nghỉ phép dài hạn rồi.”



“Hoàng cung mà cũng được nghỉ phép à, không tồi nhỉ.”



Mọi người đi chậm rãi nhưng cũng khá mệt. Thấy sắp đến kinh thành, họ lại thấy có chuyện phiền.



“Các huynh có thấy là càng đến gần kinh thành thì càng kiểm tra gắt gao không?”




“Hai người yên tâm, con sẽ thật cẩn thận.”



Nàng sẽ không thờ ơ với chuyện này, tuy rằng nàng không phải nữ diễn viên nhưng không phải nữ diễn viên mới đáng lo a, ai biết ông trời có nổi hứng đùa nàng không, gặp sắc lang thì thật không tốt, nàng phải cực kỳ cẩn thận.



Tên khốn kiếp như thế nên sớm bị bắt mới phải, hy vọng Bao Chửng sớm có tin tốt.



“Muội bình thường rất tùy tiện, phải nhớ không được thiếu cảnh giác.”



Bàng Thống cực kỳ lo lắng cho muội muội của mình.



Cha con ba người đang nói chuyện trong thư phòng thì chợt nghe tiếng tổng quản bẩm báo.



Tiểu Ngũ lý trí gõ cửa, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Thái sư, Chu công công đến.”



Ai cũng biết đây là đại thái giám nội thị được Hoàng đế tín nhiệm nhất, cũng là tổng quản thái giám.



“Mau mau cho mời.”



Người này không thể đắc tội được.



“Hai con về phòng trước đi.” Bàng Thái sư dặn.



“Vâng cha.”



Hai người chuẩn bị rời đi nhưng mới bước ra khỏi cửa thì Chu công công đã đến.



“Ồ! Đây là Bàng Tiểu thư, muội muội của Quý phi đúng không, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người……” Một giọng nói the thé truyền đến làm Phi Yến nổi da gà.



“Ra mắt Chu đại nhân.” Nàng không thể gọi người ta là Chu công công chứ, gọi thế không dễ nghe chút nào.



Chu tổng quản nghe nàng nói vậy thì ngây ngẩn cả người rồi lập tức cười tươi như hoa. Tuy là thái giám nhưng ông cũng không hề thích nghe người ta gọi mình là công công.



Vẫn là Bàng tam tiểu thư hiểu lòng người, Chu đại nhân, danh xưng này thật dễ nghe.



Thấy khuôn mặt già nua cười tươi như hoa, Phi Yến thấy lạnh cả người, muốn đi luôn.



Thật ra phụ thân nàng là Thái sư, tỷ tỷ của nàng là Quý phi đương triều, thân phận nàng hơn lão ta cả trăm lần nhưng nàng thấy Bàng Thái sư có thái độ khá tốt với người này, nàng là tiểu bối càng nên như thế, hơn nữa, bớt đắc tội một người chẳng phải là tốt hơn sao? Dù sao, tỷ tỷ của nàng còn đang ở trong cung.



Thái giám nội thị hầu hạ bên cạnh Hoàng đế ắt hẳn lời nói cũng có chút trọng lượng.



Thấy Phi Yến định rời đi, Chu công công lại ngăn nàng lại.



Bàng Thái sư thấy thế thì hơi khó hiểu.



“Đây là…….”



“Thái sư, lần này ta đến chính là vì Bàng tam tiểu thư.” Ông cười mở miệng.



“Ồ?” Bàng Thái sư lại càng không hiểu.



“Quý phi nghe nói Bàng tam tiểu thư hồi kinh nên rất tưởng niệm, liền cầu Hoàng thượng, tạp gia đến lần này là phụng chỉ mời Bàng Tiểu thư vào cung.”



Phụng chỉ vào cung?



Sao lại thế? Nhảy ở đâu ra cái này vậy?



Phi Yến khó hiểu nhưng mà cũng không thể chống Hoàng lệnh chứ, dù người ta bắt ngươi chết ngươi còn phải rửa cổ chờ đấy chứ đừng nói chỉ là nhập cung.



Phi Yến gật gật đầu: “Được, ta biết nhưng cảm phiền ngài chờ một chút được không, ta vừa về còn chưa kịp thay y phục, phong trần mệt mỏi, thật sự là không thể tiến cung.” Nàng tỏ vẻ khó xử, dù sao bộ dạng mệt mỏi cũng là sự thật.



“Đương nhiên đương nhiên, tạp gia không vội, sẽ ở đây đợi Bàng Tam tiểu thư.”



Đương nhiên Chu công công cũng nhận ra, y phục của Bàng Tam tiểu thư cũng không được sạch sẽ phẳng phiu lắm, tiến cung như vậy rất mất thể diện, nữ tử với chuyện này chắc chắn dụng tâm.