Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 5 : Ta là Bàng Phi Yến?

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



Beta: Kiri



“Tiểu thư, canh tổ yến người muốn đã làm xong…” Một tiểu nha hoàn bưng một chiếc bát tinh xảo tới.



“Ừ.” Nữ tử đặt cuốn sách trong tay xuống, nhận lấy chiếc bát.



Nữ tử này không phải ai khác, chính là cô nàng Đường gia Đường Vãn Chi, nhưng bây giờ lại không thể gọi như vậy, mà phải gọi là, Bàng tiểu thư.



Nàng đã từ Đường Thất tiểu thư Đường Vãn Chi, biến thành Bàng Phi Yến điêu ngoa của Bàng gia.



Chỉ cần đã xem bộ phim “Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên”, thì nhất định sẽ biết, đây chính là Bàng cô nương điêu ngoa đó! Nhưng dù có là một tiểu nha đầu điêu ngoa nghịch ngợm, nhưng cũng có rất nhiều người thích vị nữ phụ kiêu ngạo này đó.



Trên khắp các loại diễn đàn, chỉ cần thống kê nữ phụ nào được yêu mến và để lại ấn tượng sâu nhất thì nhất định sẽ có tên vị tiểu thư kiêu ngạo này.



Online?



Ngươi muốn hỏi một kẻ trộm mộ sao lại có thời gian lướt web ư? Rất đơn giản, ngươi không biết cái cảm giác vui sướng khi trốn ở một góc xem người khác đánh nhau sao…



Mọi thứ đều có thể!



Hơn nữa, cũng do công việc đó rất nhàm chán, nếu không xem chút tin tức giải trí, phim truyền hình cẩu huyết, thì làm sao để bớt cô đơn đây?



Lúc mới xuyên qua nàng đã nghĩ.



Ký lai chi tắc an chi.



 (Ký lai chi tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đón nhận, tương tự như tùy cơ ứng biến.)



Đã không còn bị ràng buộc bởi những thứ kia, nàng được trở về với bản tính vui vẻ hoạt bát của mình.




Mặc dù lúc rời kinh con trai nhận được mệnh lệnh bí mật, nhưng nó vẫn nói qua với với Bàng thái sư về nhiệm vụ lần này.



“Vâng, phụ thân, lần này con lén trốn về.” Bàng Thống cười khổ.



“Phụ thân cũng biết đấy, lần này Hoàng thượng bí mật sai chúng con đo tìm một cô nương tên làTô Hữu Ninh. Lúc đầu chúng con đều cho rằng, đây chỉ là nợ phong lưu của Hoàng thượng. Lúc đó còn nghĩ, chỉ là tìm một cô nương thôi mà, cần tới ba mươi người tinh anh sao. Nhưng sự thực chính là như vậy. Sau khi rời khỏi kinh thành, chúng con mới phát hiện, cô nương Tô Hữu Ninh này, tuyệt đối không hề đơn giản. Chúng con lòng vòng theo nàng ta ba tháng, đều không bắt được người, bây giờ, nàng ta lại chuyển đến gần kinh thành. Không chỉ như vậy, trong ba tháng này, chúng con đã chết mười sáu người, chỉ còn lại mười bốn người.”



Sắc mặt Bàng Thống không hề tốt, không thể hiểu nổi chuyện này.



Mà Bàng thái sư, dù là người từng trải, nhưng khi nghe kể cũng có chút giật mình.



Lần này người Hoàng thượng phái đi, đều không phải là hạng bình thường.



Ông vốn đã hoài nghi việc đi tìm một cô gái này, đến bây giờ, lại càng thêm nghi ngờ.



Một nữ tử, hơn ba mươi cao thủ đi theo suốt ba tháng, không tìm được người còn chết hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy người, xem ra mọi việc không hề đơn giản.



“Vậy lần này con trở về?”



“Phụ thân, con luôn có một dự cảm giác xấu, muốn quay lại hỏi người xem gần đây ở kinh thành có lời đồn đại gì không.”



Bàng thái sư lắc đầu.



“Không, kinh thành vẫn rất yên bình.”



“Cộc cộc…” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.



“Ai?” Bàng thái sư nháy mắt ra dấu, Bàng Thống nhanh chóng lách mình vào phòng trong.



“Phụ thân, là con, Phi Yến.”