Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 53 : Hái hoa tặc [8]

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Edit: Kiri



Trước đây Phi Yến nghĩ chỉ có văn nhân mới có thể giảo biện nhưng mấy vị đại nhân Bộ Hình này cũng chẳng hề đơn giản.



Vụ án năm đó, cả ba người đều khăng khăng là không có gì đáng ngờ.



Ngay cả Hứa đại nhân hôm qua thoạt nhìn còn rất tiều tụy cũng nói như vậy, nếu bọn họ có hơi do dự, mờ mịt thì Phi Yến còn có thể tin tưởng bọn họ vô tội nhưng nhìn tình hình hôm nay nàng đã cực kỳ khẳng định, chuyện năm đó còn có ẩn tình, còn mấy vị đại nhân này cũng không hiền lành như vẻ ngoài đâu.



Tuy rằng Bao Chửng và Công Tôn Sách đềi rất thông minh, nhưng cũng không phải người có tài ăn nói, nói chuyện với ba người này đôi lúc cũng không biết phải nói sao. Phi Yến cũng không lộ mặt, nàng vốn cũng không muốn tranh cãi hơn thua gì, chỉ là muốn xem ba vị này thế nào thôi. Giờ vừa gặp đã thấy có chút thu hoạch, xem ra, vụ án năm đó cả ba người này đều không minh bạch.



Sau đó Triệu Tử Phong nói chưa chắc cả ba đều có vấn đề nhưng theo quan sát của nàng hôm nay thì sợ là cả ba đều có vấn đề, bằng không sao lại thế.



Theo lẽ thường, người thân của mình bị khi nhục thì phải sốt ruột tìm ra hung thủ chứ, nhưng bọn họ lại không ngừng phủ nhận Bao Chửng, có thể thấy cả ba đều không sạch sẽ.



Con gái Tống đại nhân giờ vẫn lành lặn thì còn dễ nói nhưng Hứa đại nhân và Lâm đại nhân thì không thể thế này được.



Đặc biệt là Lâm đại nhân, Phi Yến cực kỳ chán ghét người này, thoạt nhìn tao nhã như quân tử nhưng bên trong thì ngược lại. Ông ta được Lâm gia nuôi lớn, cái khác chưa nói, chỉ riêng ơn dưỡng dục này đã khó có thể báo đáp thế mà Lâm tiểu thư gặp chuyện không may ông ta lại giấu diếm chân tướng.



Hơn nữa tuy rằng khi nhắc tới cái chết của Lâm Chỉ Tình, sắc mặt ông ta thống khổ không chịu nổi nhưng trong mắt lại chẳng có nổi một ý bi thương, người này là tên dối trá.



Ba người này cũng được coi như trọng thần trong triều, Bao Chửng thì chỉ là dân thường, dù có được Hoàng thượng nể trọng họ cũng chẳng có mấy phần khách khí, phải biết rằng vụ án này mãi chưa phá được, lấy tư cách gì nói là Người thông minh nhất thiên hạ.



Nên trong giọng nói cũng có thêm một tia trào phúng.



Thần thương khẩu chiến một phen, cuối cùng họ cũng rời đi, Phi Yến đợi họ rời đi rồi mới bước vào, ba người nhìn nhau rồi đều lắc đầu cười.



“Phái người giám thị bọn họ đi. Muội thấy cả ba đều có vấn đề.” Phi Yến nói.



Hai người gật đầu.



Nhưng Công Tôn Sách vẫn hơi lo lắng: “Tuy rằng trong vụ án hai mươi năm trước cả ba người này đều có vấn đề nhưng vụ án bây giờ thì chưa chắc. Ta thấy giống Triệu gia trả thù hơn.”



Phi Yến không hiểu việc triều đình, nhưng lại nghĩ đến một chuyện, nàng hỏi tỳ nữ trong phủ thì biết Bát Hiền Vương đã về, Bát Hiền Vương đi sớm về khuya đã nhiều ngày nay rồi.



“Phiền ngươi đi thông báo một tiếng, ta muốn gặp Vương gia, có một số việc muốn thỉnh giáo.”



Nha hoàn vâng dạ rồi rời đi.



Chẳng được bao lâu thị nữ đã quay lại mời.



Bát Hiền Vương cũng đã nghe nói chuyện hôm nay ba vị đại nhân Bộ Hình đến, lại thấy Phi Yến có việc thỉnh giáo, tất nhiên là biết đó là vấn đề liên quan đến vụ án.



“Bàng Tiểu thư có chuyện gì muốn gặp Bổn Vương vậy?”



Phi Yến nhíu mày, thật ra suy nghĩ của nàng vẫn hơi hỗn loạn nhưng cũng biết rằng mấy người bọn họ đã xem nhẹ một điều gì đó.



Nàng sắp xếp suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Vương gia, mấy người chúng ta đều không ở trong triều nên có rất nhiều chuyện không hiểu, mong ngài chỉ giáo.”



Bát Hiền Vương gật đầu.



Nha đầu này, không biết về nhà hỏi cha mình à? Aizz



“Ta muốn biết, gần đây, Bộ Hình có chuyện gì không?”




Dù là Bao Chửng Công Tôn Sách hay là Phi Yến, sắc mặt đều rất khó coi.



Người này không phải Lâm tiểu thư, vậy Lâm tiểu thư thật sự đã đi đâu rồi? Còn người chết này là ai?



“Dù thế nào vẫn phải nghiệm thi. Chúng ta không thể chậm trễ được. Bàng công tử, ngươi xác định đây không phải là Lâm tiểu thư chứ?” Công Tôn Sách xác nhận lại.



Bàng Thống nhíu mày nhưng không hề tranh cãi với Công Tôn Sách, gật đầu: “Ta không quá khẳng định, dung mạo người chết đã không còn nguyên vẹn, dù hơi giống nhưng ta thấy đây không phải Lâm tiểu thư.”



Ngỗ tác cũng không trì hoãn nữa, lập tức nghiệm tra.



“Quả thật là do treo cổ. Không xem từ lúc mới chết nên dấu vết đã không còn, những cái khác không nhìn ra được gì.”



“Cũng là treo cổ nhưng tự mình treo cổ và bị người khác treo cổ là khác nhau.”



Ngỗ tác gật đầu: “Không phải nàng ấy bị giết rồi mới treo lên mà quả thật là trực tiếp treo cổ, nhưng có phải do người khác dùng sức mạnh thực hiện không thì cũng chưa rõ.”



Sau lần này mọi người cũng đã thu hoạch được rất nhiều, và cũng bởi vậy, hiềm nghi của Lâm đại nhân lại càng lớn hơn trước.



Khi trở lại Vương phủ, ai cũng đều mặt ủ mày chau.



Bát Hiền Vương cũng chưa ngủ mà chờ họ trở về, thấy sắc mặt mọi người đều không tốt ông nghĩ là không tìm được manh mối gì mới an ủi: “Phá án không phải chuyện ngày một ngày hai, giờ còn chưa có người nào bị hại tiếp, phải lo lắng cho bản thân nữa.”



Bao Chửng lắc đầu: “Có manh mối nên chúng ta mới khổ sở.”



Bát Hiền Vương không hiểu.



Khi ngỗ tác trính bản báo cáo khám nghiệm cho Bát Hiền Vương, ông kinh ngạc há hốc miệng, dù là người nhìn quen nhân tình thế thái cũng thật không ngờ.



“Năm đó Lâm phu nhân này cũng diễm quan kinh thành mà không ngờ lại chọn một người vô danh như Lâm đại nhân. Lúc đó Lâm đại nhân là con nuôi, ai cũng biết ông ta không thể kế thừa Lâm gia được. Nhưng bà ấy vẫn kiên quyết gả, khi đó không ít văn nhân mặc khách đã khen ngợi phẩm cách của bà ấy, còn làm cả thơ ca ngợi.” Bát Hiền Vương cảm khái.



“Nếu đã vậy sao lại có tin đồn Triệu Triết Nam và bà ấy có mờ ám?” Phi Yến khó hiểu.



“Lâm đại nhân buồn bực thất bại mà Triệu Triết Nam đã sớm quen biết với Lâm phu nhân nên có mới có người nói thế. Cụ thể thế nào thì trừ người trong cuộc, còn lại thì không ai rõ.”



Phi Yến thầm nghĩ, người ngoài không biết nhưng nếu Triệu Triết Nam không chết thì sẽ rõ ràng thôi. Xem ra, nàng phải đi gặp Triệu Tử Phong.



“Người danh chấn kinh thành năm đó mà phải sống những ngày như vậy, quả là thế sự khó lường.” Bát Hiền Vương cảm khái.



Hiện giờ xem ra khả năng Lâm đại nhân này là hung thủ đã rất lớn nhưng bọn họ không hề có bất kỳ một chứng cứ nào, báo cáo khám nghiệm tử thi kia không thể xem là chứng cứ được, phải tìm được một thứ gì đó xác thực hơn.



“Theo dõi ông ta.” Giờ việc mà bọn họ có thể làm cũng chỉ có vậy.



“Mai ta sẽ tiến cung diện thánh, báo cáo tất cả cho Hoàng thượng rồi sẽ truy nã Ngụy Vân trong toàn thành, mặt khác cũng sẽ âm thầm tìm kiếm Lâm tiểu thư thật sự. Phải tìm được cả hai người này.” Bao Chửng mở miệng, bình thường nếu chưa phá được án Bao Chửng sẽ không như thế nhưng vụ án này thì khác. Nghĩ đến những nữ tử vô tội này, nghĩ đến Khang Quận Vương phủ vô duyên vô cớ bị oan uổng, cả Lâm gia đã trầm mặc, có vài điều hắn phải nói với Hoàng thượng.



Phi Yến nhíu mày nhìn Bao Chửng: “Chúng ta không có chứng cớ.”



“Ít nhất chúng ta phải ngăn cản không thể để Lâm đại nhân trở thành Thượng thư Bộ Hình.” Bao Chửng mở miệng.



Bát Hiền Vương gật đầu: “Ta tiến cung cùng ngươi.”



Bình thường ông sẽ không tham gia vào những chuyện như vậy, cũng không muốn tham gia, nhưng sự tình đã phát triển vượt quá phạm trù hái hoa tặc rồi.