Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 55 : Hái hoa tặc [10]

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Edit: Kiri



Phi Yến lập tức đi tìm Hứa lão phu nhân, mầy ngày gần đây bà ở trên núi ăn chay niệm phật cầu cho cháu gái mình kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tốt, sẽ không phải gặp bất hạnh như thế này nữa.



Nhìn thấy Phi Yến bà cũng không bất ngờ, trước đó khi Phi Yến đến Hứa gia điều tra hai người cũng đã gặp mặt vài lần. Nhưng thấy Phi Yến muốn gặp riêng mình thì bà lại hơi khó hiểu, bà biết, vụ án này chưa được phá.



Phi Yến thỉnh lão phu nhân rồi ngồi đối diện bà.



Hứa lão phu nhân khó hiểu: “Vụ án này có đầu mới mới rồi sao?”



Phi Yến gật đầu: “Có nhưng có vài nghi hoặc ta muốn xin lão phu nhân giải thích.”



Lời này lại càng làm Hứa lão phu nhân khó hiểu.



“Chúng ta đã tìm được vài manh mối chứng thực chuyện lần này các vị tiểu thư gặp phải chuyện không may là do người Bộ Hình gây nên để đả kích người cạnh tranh. Chắc người cũng biết vị trí Thượng thư Bộ Hình đang để trống.”



Hứa lão phu nhân nghe Phi Yến nói xong thì giật mình nhìn nàng: “Vì đả kích người cạnh tranh? Là ai, là ai ác độc như vậy, có bản lĩnh thì so công trạng, sao có thể làm như thế.” Bà tức giận đến run cả người.



Lúc này tất cả mọi người đã được cho lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người mà thôi.



“Chúng ta nghi ngờ là Lâm đại nhân, Hứa lão phu nhân hiện giờ trừ vài người chúng ta thì không ai biết. Hôm nay nói thật với người như vậy cũng là vì mong được người hỗ trợ.”



Nghe được là Lâm đại nhân, Hứa lão phu nhân như bị rút hết sức lực, bà thều thào: “Là nghiệt, là nghiệt a. Ta đã nói người này không tin được nó lại không nghe, không nghe a, đến cuối cùng lại hại đứa cháu gái đáng thương của ta, nghiệt duyên a!”



Phi Yến nghe bà nói vậy thì mắt hơi lóe lên.



Bình thường sẽ không ai nói mối quan hệ với một nam nhân là nghiệt duyên.



“Lão phu nhân, hơn nữa ta có thể nói cho người một bí mật lớn nhưng chỉ mong người hỗ trợ.”



Lão phu nhân mờ mịt nhìn Phi Yến, một lúc sau, trong mắt bà đã đầy oán hận.



“Bí mật gì, cần hỗ trợ gì?”



“Ta muốn biết tại sao Lâm đại nhân hận nhà người. Lần này các tiểu thư bị vũ nhục là vì đả kích phụ thân bọn họ nhưng bọn họ đều còn sống, chỉ có cháu gái người là chết, tuy nói là tự sát nhưng ta lại thấy chưa chắc nguyên nhân đã là vậy, nhất định Hứa gia có thù oán với ông ta.” Trước khi đến Phi Yến đã nghĩ xem nên nói gì là tốt nhất để Hứa lão phu nhân nói ra chuyện năm đó rồi.



Hứa lão phu nhân nghe nàng nói như vậy cũng không thể hiện thái độ bất ngờ gì, điều ấy làm Phi Yến tin tưởng quả nhiên hai nhà có vấn đề.



Nhưng bà ấy cũng chưa hồ đồ: “Nhưng không phải con gái hắn ta cũng chết sao?”



Phi Yến miễn cưỡng nâng khóe miệng: “Nếu ta nói bí mật của ta chính là đó không phải con gái ruột của ông ta thì người tin chứ?” Tuy rằng Triệu Triết Nam cũng đã phủ nhận quan hệ của ông ta và Lâm phu nhân nhưng Phi Yến vẫn quyết định nói như vậy, ít nhất sẽ kích thích Hứa lão phu nhân.



“Cái gì?” Lần này quả thật Hứa lão phu nhân cực kỳ giật mình.



“Không phải con gái ông ta hơn nữa người cũng chưa chết. Chúng ta đã kiểm tra quan tài, đó không phải Lâm Chỉ Tình.”



Lão phu nhân lại như bị ai đó đánh cho một gậy thật mạnh: “Không phải con gái hắn ta, không phải con gái hắn ta…….” Hứa lão phu nhân run rẩy bưng chén trà trên bàn.



“Vậy nó là… nó là… nó là… cháu gái của ta……” Hứa lão phu nhân rơi lệ.



Phi Yến cũng bị kinh ngạc, cháu gái bà ấy ư? Xảy ra chuyện gì thế này?



“Hứa lão phu nhân, rốt cuộc là đã xảy ra là chuyện gì? Sao Lâm Chỉ Tình lại là cháu gái người? Lâm phu nhân và Hứa đại nhân có quan hệ gì sao?”



Hứa lão phu nhân tựa như đã tỉnh táo lại: “Vừa rồi….  vừa rồi ta hơi thất lễ, lớn tuổi rồi hay nói bừa.”



Phi Yến cười như không cười: “Hứa lão phu nhân nói gì vậy?”
Từ từ, Phi Yến chợt nghĩ ra điều gì đó rồi cười vui vẻ.



Đúng vậy, nhất định mọi người sẽ hoài nghi đồ rửa bút này nhưng sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề sẽ bỏ qua, nhưng nếu có huyền cơ khác thì sao?



Phi Yến nhìn thấy một tách trà đã nguội lạnh trên bàn.



Hạ nhân sẽ không tắc trách đến mức ngay cả cái này cũng không dọn chứ?



Nàng nhẹ nhàng đổ tách trà vào đồ rửa bút.



Bàng Thống khó hiểu: “Muội làm gì vậy?”



Phi Yến nở nụ cười: “Muội nghĩ muội biết cơ quan ở đâu rồi.”



Đổ đầy đồ rửa bút kia rồi nàng xoay thử, quả nhiên, sàn nhà tách ra một khe cửa, Bàng Thống cực kỳ kinh ngạc, thật không ngờ Phi Yến thật sự có thể tìm được cơ quan.



“Ca, huynh ở trên, muội xuống dưới.” Đương nhiên cả hai không thể cùng đi xuống, như vậy không an toàn.



Bàng Thống lập tức gật đầu.



Sự mẫn cảm của Phi Yến với bóng tối vượt rất xa người thường.



Nàng bước xuống theo bậc thang, dưới này chỉ có vài ngọn nến thắp sáng suốt một hành lang dài, dọc hai bên tường đều treo rất nhiều tranh, mà những bức tranh đó chỉ vẽ một nữ tử với vẻ ngoài quốc sắc thiên hương. Nhưng có thể nhận ra, những bức tranh này đều đã được vẽ từ lâu.



Nàng cảm nhận được có tiếng thở hổn hển bên trong, trong lòng vui sướng không thôi.



Điều này cho thấy ở đây có người.



Phi Yến nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra, nữ tử bên trong kinh hoảng nhìn chằm chằm nàng.



“Ngươi? Ngươi là ai?”



Tuy rằng Phi Yến chưa từng gặp Lâm tiểu thư Lâm Chỉ Tình thật nhưng nhìn dung mạo nàng giống thi thể trong quan tài kia thì nàng cũng chắc đến tám phần: “Lâm Chỉ Tình?”



“Ngươi là ai?”



Nhìn thấy xích sắt ở chân nàng ấy, Phi Yến nhanh chóng đi qua.



Lâm Chỉ Tình sợ hãi lui về sau.



“Ta là người tới cứu ngươi.” Nàng rút một cái trâm cài xuống, chọc vào ổ khóa trong chốc lát, cạch một tiếng, ổ khóa này đã mở.



Lâm Chỉ Tình kinh ngạc nhìn nàng.



Lâm Chỉ Tình đã bị nhốt lâu lắm rồi nên chân như nhũn ra không thể tự đi nổi, Phi Yến đỡ nàng ấy ra ngoài.



Lâm Chỉ Tình cũng không phản kháng, dù người này có đáng tin hay không nàng ấy cũng chỉ muốn mau chóng rời khỏi chốn ma quỷ này.



Nghe thấy tiếng bước chân nặng hơn lúc xuống, Bàng Thống đã biết là có người cùng lên.



“Ca, huynh đỡ Lâm tiểu thư giúp muội, muội phải xuống lấy mấy thứ có ích lên.”



Phi Yến nhanh chóng quay lại, trong tay nàng, cầm bức tranh treo ở hành lang.



Nếu nàng không đoán sai thì bức tranh này hẳn là vẽ Lâm Vinh Trăn hai mươi năm trước.