Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 22 : Bạo phát

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Bạch Mộ Tình thân là đại minh tinh trở về tham gia kỉ niệm thành lập trường, bên người tự nhiên có rất nhiều kẻ vây quanh. Thẩm Tiêu là bạn nhảy do chính ả mang đến, kết quả nói đi liền đi, nhiều người dòm ngó như vậy, đúng là không chừa chút mặt mũi nào.



Bạch Mộ Tình tuy rằng bên ngoài bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã sớm đem Thẩm Tiêu mắng thành cẩu, nếu không phải hắn còn có chỗ dùng, ả mới không muốn cùng kẻ tâm thần như vậy có liên quan.



Chuyện này hết thảy đều do Tư Đồ Dật, là hắn tạo thành cục diện như ngày hôm nay.



Trong lòng hận đến thấu xương, Bạch Mộ Tình chỉ có thể một bên xem diễn, một bên véo lòng bàn tay, chờ tiệc tối kết thúc trở về xe bảo mẫu, tay ả đã là xanh tím.



Ở trong xe bình ổn tâm tình một chút, Bạch Mộ Tình gọi điện thoại cho Bạch Mộ Vũ, hai chị em cảm tình tuy rằng không phải thật tốt nhưng cũng không đến mức xa lạ.



Chờ bên kia bắt máy, Bạch Mộ Tình nói "Chị chờ ở trên xe phía sau hội trường, em lại đây, cùng nhau về nhà."



Bạch Mộ Vũ ỉu xìu trả lời "Biết rồi."



Một lát sau, Bạch Mộ Vũ mới chạy tới, lên xe cũng chỉ gọi chị một tiếng, sau đó liền ủ rũ ngồi yên một chỗ.



Bạch Mộ Tình tự mình ngồi ghế lái, ghé mắt đánh giá người bên cạnh, hôm nay đây là làm sao vậy? Hai chị em người này so với người kia còn mất tinh thần?



"Sao vậy? Bị người khi dễ?"



Bạch Mộ Vũ bĩu môi, một hồi lâu mới căm giận mà nói "Không bị khi dễ, chỉ là bị ghê tởm tới rồi!"



Bạch Mộ Tình "À" một tiếng, không tiếp tục truy vấn, ả đối với chuyện hơn thua của em gái hoàn toàn không có hứng thú, quay đầu cầm lấy di động bắt đầu xem tin tức giải trí.



Bạch Mộ Vũ cũng cúi đầu nghịch điện thoại, lên diễn đàn trường học xem, cứ mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Du liền cảm thấy ghê tởm.



Ghét bỏ mà tắt đi màn hình di động, Bạch Mộ Vũ bắt chuyện "Đêm nay không phải có soái ca đi cùng chị sao? Người đâu?"



Nhắc tới cái này, Bạch Mộ Tình lại bực bội, ngữ khí hậm hực mà trả lời "Tên điên đó nhìn thấy em gái hắn múa cái gì mà Đôn Hoàng vũ liền nổi giận, trực tiếp bỏ của chạy lấy người. Đó là em hắn chứ có phải vợ đâu, cần thiết khẩn trương như vậy sao? Quả thực có bệnh!"



"Từ từ, múa Đôn Hoàng vũ?" Bạch Mộ Vũ bắt được mấy từ mấu chốt.



"Phải không, đêm nay giống như chỉ có một màn độc vũ đó thôi."



Bạch Mộ Vũ nheo mắt, khó có thể tin mà hỏi "Chị nói Thẩm Du là em gái của người kia?"



Bạch Mộ Tình lúc này mới nhớ tới "Đúng rồi, chuyện này vẫn luôn quên hỏi, em quen Thẩm Du sao?"



Bạch Mộ Vũ:......



Đâu chỉ là quen, còn rất tích cực đi ức hiếp nữa là khác, chỉ là gần đây có chút bắt nạt không nổi.



"Nhà Thẩm Du không phải rất nghèo sao? Anh trai của nó làm sao có thể làm bạn nhảy của chị được?" Bạch Mộ Vũ khó hiểu mà hỏi.
Chú Lý ở bên cạnh thở dài.



Thẩm Du nghi hoặc hỏi "Tôi muốn đi học, vì cái gì không thể đi?"



"Tiên sinh phân phó, không thể để tiểu thư ra khỏi biệt thự."



"......"



Mới đầu Thẩm Du còn chưa tin, nhưng lăn lộn cả ngày rốt cuộc cũng rõ sự thật, cô thế nhưng bị xà tinh bệnh giam lỏng!



Năm 2019 rồi cư nhiên còn có người ra chiêu cũ rích như vậy? Thẩm Tiêu hôm nay rời giường có phải hay không đầu bị cửa nhà tắm kẹp rồi a a a a a!!!



Nhưng Thẩm Tiêu không ở nhà, Thẩm Du thân gái yếu ớt đánh không lại hai tên vệ sĩ, chỉ có thể thở phì phì ngốc ở trong nhà chờ hắn đi làm về.



Đợi một lần đợi thẳng đến tối, cô vô duyên vô cớ nghỉ học cả một ngày.



Thẩm Tiêu về đến nơi, Thẩm Du cũng không rảnh để mà sợ hãi, lập tức sấn tới chất vấn "Anh dựa vào cái gì nhốt em lại? Em là công dân, em có quyền tự do thân thể!"



Thẩm Tiêu cởi áo khoác, lại tháo bỏ cà vạt, chỉ lo làm việc của mình mà không chú ý tới cô.



Thẩm Du gấp đến độ hậm hực dậm chân "Tốt xấu gì cũng cho cái lý do đi chứ?"



Thẩm Tiêu lạnh lùng nhìn cô "Bởi vì em không ngoan."



"......"



Thẩm Tiêu nói xong lời này, liền đi vào nhà ăn.



Lúc này chú Lý đã đem bữa tối mang lên bàn. Thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của Thẩm Du, chú Lý vội vàng nháy mắt ra hiệu "Tiểu thư, có gì ăn cơm xong lại nói đi."



Thẩm Tiêu cũng nâng lên mí mắt, ra lệnh "Ngồi xuống, ăn cơm."



Nghe hắn dùng ngữ khí không khác gì đang nói chuyện với sủng vật, Thẩm Du nháy mắt bạo phát.



"EM! KHÔNG! ĂN!"



Rống xong liền chộp lấy ly pha lê trên bàn, dùng sức một cái, lập tức đem nửa ly nước hất thẳng lên mặt Thẩm Tiêu.



Vẻ mặt hoảng sợ chú Lý:......



Vẻ mặt ướt lộc cộc Thẩm Tiêu:......