Xuyên Thành Em Gái Vai Ác
Chương 25 : Video gì?
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Lòng bàn chân bị băng bó một vòng, Thẩm Du di chuyển không tiện, lên lầu đều là được Thẩm Tiêu ôm đi.
Kỳ thật cô cảm thấy vịn tường hay nhảy lò cò đi lên cũng có thể, nhưng Thẩm Tiêu nói rằng làm vậy trông rất ngu xuẩn.
Thẩm Du phát hiện, Thẩm Tiêu độc miệng cũng là cấp bậc thượng thừa.
Nhưng lúc nào cũng bị hắn ôm tới ôm lui, Thẩm Du vẫn có điểm không tự nhiên, đặc biệt là trong lúc cô cho rằng thể trọng của mình vẫn chưa đạt chuẩn.
Cho nên, Thẩm Du liền nhịn không được mà hỏi "Anh không cảm thấy nặng sao?"
Thẩm Tiêu dùng ánh mắt thanh lãnh quét qua cô "Cũng may còn ôm được, đổi lại là chú Lý, sớm đã bị đè chết."
"......"
Sau khi được đưa về phòng, Thẩm Du lập tức bị an trí ở trên giường.
Thẩm Tiêu vừa buông người xuống liền quay đầu bỏ đi, trông có vẻ rất không kiên nhẫn, nhưng vừa ra đến cửa vẫn là quay lại dặn dò một câu "Chân không cho chạm vào nước."
Nói xong liền đóng cửa đi rồi.
Thẩm Du nằm ở trên giường, thở dài một hơi, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.
Thẩm Tiêu tuy rằng là tên xà tinh bệnh, nhưng ở chung lâu rồi lại cảm thấy hắn kỳ thật rất...rất ấm áp, chỉ là tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của Thẩm Tiêu dọa tới rồi, cho nên nhìn không rõ được bản chất.
Ở trong tiểu thuyết, có lẽ chính do cái loại thuộc tính ẩn này của hắn mới khiến cho Thẩm Tiêu sau khi tiếp xúc lâu ngày với Bạch Mộ Tình dần dần bộc lộ, cuối cùng bị ả bắt lấy nhược điểm. Về sau, chính là tùy ý Bạch Mộ Tình châm ngòi thổi gió, muốn làm gì thì làm, cho đến khi Thẩm Tiêu hoàn toàn bị hắc hóa.
Nghĩ vậy, Thẩm Du bỗng nhiên liền có một loại xúc động, muốn ngăn cản hết thảy những việc này phát sinh.
Trước đó tuy rằng cô cũng có ý tưởng muốn thay đổi vận mệnh của đại vai ác, nhưng kia hoàn toàn là bị động, là do tình thế bắt buộc.
Nhưng vừa mới đây, Thẩm Tiêu động tác mềm nhẹ mà đem cô đặt ở trên giường, trong nháy mắt, Thẩm Du thực lòng muốn thay đổi vận mệnh vai ác của hắn.
Mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, Thẩm Du bỗng nhiên nghĩ đến, đêm nay lăn lộn lâu như vậy, còn đem chân làm bị thương, kết quả một ngụm cơm trắng cũng chưa nuốt vào bụng!
***
Kỳ thật ý tứ của Thẩm Tiêu với chú Lý chính là hai ngày tới tốt nhất cô nên xin nghỉ ở nhà, chờ vết thương tốt lên rồi lại đi học. Nhưng Thẩm Du đã bị nhốt cả một ngày, thật sự không dám tiếp tục nằm nhà ăn vạ, sợ Thẩm Tiêu ngày hôm sau thức dậy lại đổi ý, tiếp tục ý định giam lỏng cô. Rốt cuộc mạch não của xà tinh bệnh không phải người bình thường có thể lý giải.
Đêm trước Thẩm Du còn cảm thấy hắn là người có tính dịu dàng ngầm, kết quả sáng sớm hôm sau, đang lúc cô còn yên yên ổn ổn mà ngủ, cửa phòng liền "rầm" một tiếng bị đá văng ra. Đáng sợ tới mức cô còn tưởng động đất, đầu tóc rối tinh rối mù mà lồm cồm bò dậy.
Thẩm Tiêu đá cửa xong liền khoanh tay đứng dựa một bên "Không phải nói muốn dậy đi học sao?"
Thẩm Du gãi gãi mái đầu rối nùi như tổ chim, lấy di động ra nhìn, đồ điên, mới có sáu giờ rưỡi!
Cô nhịn không được liền nhỏ giọng kháng nghị "Hiện tại quá sớm?"
Thẩm Du hoảng hốt, bởi vì trừ bỏ đám người Bạch Mộ Vũ thường tìm tới gây chuyện, nói vài câu chanh chua, trong lớp còn chưa bao giờ có người chủ động tới tìm cô nói chuyện phiếm, Lý Dực Dực này tuyệt đối là người đầu tiên.
Chẳng lẽ đây là sức mạnh của bát quái?
Nhưng đối với câu hỏi này Thẩm Du vẫn là có chuẩn bị tâm lý, cho nên thực mau bình tĩnh mà trả lời "Đó là anh trai tôi, chân tôi bị thương nên không thể tự đi được."
Lý Dực Dực à một tiếng, có chút xấu hổ mà cười cười "Anh cậu soái ghê."
Thẩm Du gật đầu, không chủ động nói tiếp. Kỳ thực, đã bị cô lập lâu rồi, thình lình có người tìm tới nói chuyện, cô thật là có chút không quen.
Nhưng mà Thẩm Du thật đúng là xem nhẹ mị lực của bát quái, Lý Dực Dực tuy rằng nhìn ra cô không có hứng thú nói chuyện phiếm nhưng nhịn một hồi, vẫn là chịu không được.
"Ngày hôm qua cậu không đi học cho nên không biết, có rất nhiều người tới tìm cậu."
"Tìm tôi? Tìm tôi làm cái gì?"
"Tối hôm đó cậu biểu diễn quá hay, bọn họ có thể là đến để làm quen đi, tất cả mọi người đều không nghĩ tới cậu thế nhưng múa đẹp như vậy, hơn nữa dáng người còn phi thường xuất sắc!"
"......"
Lời khen này đến cả người nhận là cô đều cảm thấy ngượng ngùng. Đường hoàng một người sống, ngày ngày ra ra vào vào, trong lớp không một ai nhận ra biến hoá của cô, ngược lại phải chờ đến dạ tiệc mới nhìn thấy được.
Nghe ra thật mỉa mai.
Bạch Mộ Vũ hôm nay cũng có đi học, sau khi Thẩm Tiêu đưa Thẩm Du tiến vào, Bạch Mộ Vũ liền bày ra vẻ âm dương quái khí, Thẩm Du hoài nghi ả lại nghẹn đến hỏng rồi.
Quả nhiên, giữa trưa vừa tan học, Bạch Mộ Vũ liền ngồi yên không được, mang theo cả đám người đến sinh sự.
"Thẩm Du, cậu có phải muốn nổi tiếng đến phát điên rồi không? Đem video đăng lên diễn đàn trường cũng thôi đi, thế nhưng còn dám phát tán trên weibo, cậu cho rằng làm như vậy là có thể nổi danh sao? Mộng tưởng hão huyền gì vậy?"
Thẩm Du cau mày "Video gì?"
Bạch Mộ Vũ phóng di động lên mặt bàn "Tự mà nhìn."
Thẩm Du cầm lấy điện thoại, click mở, liền phát hiện đó chính là video hoàn chỉnh màn biểu diễn Đôn Hoàng Tụng của cô đêm nọ. Mới qua hai ngày, chia sẻ cùng bình luận đã nhiều vô kể.
"Không phải tôi đăng lên."
Thẩm Du lạnh mặt trả lời, chưa được đồng ý đã đem video phát lên mạng, cô chưa nổi điên là may đi!
Vài người đang đứng vây xem, trong lúc nhất thời cũng không phát hiện có người từ cửa đi vào, vừa vặn nghe xong hai người đối thoại.
"Video gì?" Người nọ lạnh giọng hỏi.