Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 33 : Phá hoại (2)

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Thẩm Du ngồi ở khu chờ của cửa hàng, thoải mái dựa người vào sô-pha thưởng thức trà sữa thơm nồng do nhân viên đưa đến.



Trên người cô mặc chiếc váy đắt nhất trong tiệm, chân mang giày, tay cầm túi, cộng lại ít nhất cũng mười vạn, cho nên nhân viên không dám cho Thẩm Du ra ngoài dù chỉ nửa bước.



Tuy nhiên, cô cũng không hoảng hốt.



Thôi được, kỳ thật vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì Thẩm Du kỳ thực sờ không tới tâm tư của xà tinh! Không biết lát nữa lại đây hắn có phát bệnh hay không.



Nhân viên kia đi ra ngoài một hồi, liền thật sự dẫn được người đến.



Lúc Thẩm Tiêu bước vào, bên trong ánh mắt mọi người đều hướng đến trên người hắn, cửa hàng trưởng cùng kẻ có tiền giao tiếp lâu năm cho nên ánh mắt vô cùng tinh chuẩn, tâm tình lo lắng ban nãy phút chốc hoàn toàn bình ổn, nam nhân này vừa nhìn đã biết chính là có tiền tài địa vị.



Đối với cái nhìn của người khác, Thẩm Tiêu đã tập mãi thành quen.



Hắn quét mắt một vòng quanh tiệm, dừng lại ở khu ghế chờ, sau đó nhấc chân đi qua.



Thẩm Du biết rõ hắn đang đi tới, còn cố tình nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí trên tay, giả vờ xem đến thực nghiêm túc.



Thẩm Tiêu đặt mông ngồi vào bên cạnh, nhấc chân vắt chéo, đôi tay giãn ra đáp trên lưng ghế, vừa nhìn còn tưởng là choàng lên vai Thẩm Du.



"Trùng hợp ghê ha." Hắn nói.



"Phốc—!"



Thẩm Du nhịn không được phụt cười một tiếng, đem tầm mắt từ tạp chí dời đến trên người Thẩm Tiêu, chỉ thấy hắn câu câu khóe miệng, ánh mắt lập loè mang theo ý cười.



Rất đẹp.



Thẩm Tiêu thấy được người kia chú ý đến mình, tâm tình nháy mắt tốt lên, bèn tìm chuyện để nói "Không phải đang ở nhà sao?"



Thẩm Du nhấp một ngụm trà sữa, đáp "Làm sao anh biết em ở nhà? Kỳ thật em đã đến đây được hồi lâu."



Thẩm Tiêu nhíu mày "Nhưng mà..." định vị di động vẫn luôn là ở nhà! Lời này vừa đến bên miệng, hắn tự động liền nghẹn trở về.




Thẩm Tiêu cười cười "Như vậy đã tính là rất bình tĩnh."



Thẩm Du trong lòng trộm cười, chỉ bằng khẩu khí này của Thẩm Tiêu, đổi lại cô mà là Bạch Mộ Tình, hẳn đã sớm quay đầu đi rồi, làm gì còn có thể đặt mông ngồi xuống được.



Nhưng Bạch Mộ Tình thì khác, không chỉ ngồi được, mặt ả còn không hề đổi sắc.



Nhìn từ điểm này cho thấy, Bạch Mộ Tình tuyệt đối là người co được dãn được.



Nhà hàng chuẩn bị thức ăn rất nhanh, vừa ngồi một lát mọi thứ đã được dọn lên đầy đủ.



Thẩm Du lúc này cũng đói bụng, cầm lấy dao nĩa liền bắt đầu ăn. Thẩm Tiêu nhìn cô ăn đến gương mặt phình phình, lại nhịn không được hai tay ngứa ngáy. Ngặt nỗi hai người vừa mới hoà hảo cho nên không thể ở bên ngoài làm càn, đành phải từ bỏ.



Bạch Mộ Tình nhìn hai người bọn họ đều ăn thật sự chuyên chú, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của ả, vì thế liền tìm đề tài nói với Thẩm Tiêu.



"Nghe nói gần đây Thẩm thị đang cùng Tư Đồ tập đoàn và Lê thị cạnh tranh một thương vụ quốc tế?"



Thẩm Tiêu giương mắt nhìn ả "Thì sao?"



"Nghe nói giằng co rất khốc liệt, kỳ thật, anh có nghĩ tới chuyện hợp tác với một bên để đối phó bên còn lại hay không?"



Thẩm Tiêu nhướng mày "Cô còn biết được rất nhiều."



Bạch Mộ Tình cười cười "Thật ra em cũng chỉ nghe nói lại thôi, anh trai em đang làm giám đốc thị trường cho Lê thị, nếu anh có ý này, em có thể giúp đỡ hai bên liên hệ với nhau."



Thẩm Du nghe ả nói xong liền nghĩ, như thế nào lại lòi ra thêm Lê thị? Trước đó cô xem tiểu thuyết, đối với cái tên này không quá ấn tượng, có lẽ nếu có xuất hiện cũng là không quan trọng gì mấy.



Nhưng nghe Bạch Mộ Tình phân tích được đến rõ ràng, Thẩm Du trong lòng ít nhiều cảm thấy bất an, vì vậy liền ngẩng đầu nói với Thẩm Tiêu "Anh, bò bít-tết của anh ngon không? Cho em nếm một chút?"



Thẩm Tiêu nháy mắt liền kích động, đây là đang chủ động yêu cầu hắn đút cho ăn sao?



Vì vậy cho nên Thẩm Tiêu vô cùng nhanh nhẹn xiên một miếng thịt, ở trước mặt Bạch Mộ Tình đang trợn mắt há mồm, vô cùng thuần thục mà đưa vào trong miệng Thẩm Du.