Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 36 : Chào hỏi

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Sau khi cô Tống gật đầu đáp ứng, một đám sinh viên hưng khí bừng bừng mà theo đuôi giám đốc rời đi phòng thường, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông ngồi trên sô-pha.



Lâm Tông nhìn thấy Bạch Mộ Vũ sắc mặt xanh trắng, bèn vỗ vỗ vai an ủi "Đừng nóng giận, tiệc đêm nay chủ yếu là để náo nhiệt, ai ra tiền đều giống nhau thôi, Mộ Vũ có lòng mời anh tới đây anh đã rất vui rồi."



Lâm Tông ngũ quan đoan chính, mang mắt kính đen, khí chất ôn hòa, anh tuấn nho nhã, tất cả đều là loại hình mà Bạch Mộ Vũ yêu thích.



Bạch Mộ Vũ mặc dù trong lòng hận chết hai anh em họ Thẩm, nhưng ở trước mặt người mình thích dĩ nhiên không thể phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng.



"Không sao, không cần ra tiền vẫn có thể hưởng thụ, khá tốt!"



Lâm tông cười cười "Vậy có đi lên đó không?"



Bạch Mộ Vũ hừ lạnh "Đương nhiên phải đi, em còn sẽ khui chai rượu đắt tiền nhất. Dù sao nhà cậu ta cũng giàu!"



Lâm tông nhướng mày, lơ đãng hỏi "Nhà giàu sao? Nhìn Thẩm Du thì có vẻ không giống."



Bạch Mộ Vũ đối với Thẩm Du lòng mang oán hận, một khi bắt được cơ hội liền muốn bêu xấu cô, cho nên nghe được Lâm Tông hỏi xong liền căm giận mà nói "Nhìn thôi dĩ nhiên không biết được, anh không hiểu cậu ta giả tạo cỡ nào đâu. Từ năm nhất đến nay vẫn luôn diễn nghèo diễn khổ, chỉ thiếu nước đi xin trợ cấp cho sinh viên nghèo. Kết quả gần đây mọi người mới phát hiện cậu ta vậy mà lại là thiên kim Thẩm gia, em gái của chủ tập đoàn Thẩm thị, trong nhà không biết bao nhiêu là tiền. Thật sự không ai dối trá bằng!"



Lâm Tông nhướng mày "Thẩm thị tập đoàn? Địa vị xác thật không nhỏ."



"Quả thực chán ghét muốn chết!"



"Vậy em còn muốn cùng qua đó sao?" Lâm Tông cười hỏi.



Bạch Mộ Vũ hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo trả lời "Đương nhiên, tụ hội trong lớp làm sao có thể vắng mặt em!" Nói xong liền bước ra ngoài.



Lâm Tông đi theo phía sau, vừa rời khỏi tầm mắt của Bạch Mộ Vũ, hắn không tự giác mà nhíu mày.



***



Thẩm Du theo giám đốc đi vào thang máy lên tầng cao nhất, những người còn lại đều đang nhỏ giọng bàn tán, có vẻ thực hưng phấn.



Vừa từ thang máy bước ra ngoài, cảm giác đến cả cấp bậc trang hoàng ở tầng này đều hoàn toàn khác biệt, thoạt nhìn hào khí ngút trời.



"Anh tôi ở đâu vậy?" Thẩm Du nhỏ giọng hỏi vị giám đốc đứng bên cạnh.


Thẩm Tiêu tay cầm ly rượu, đối với cái gì "tiểu muội muội" cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn là quay đầu nhìn thoáng qua.



Một cái liếc này, thiếu chút nữa làm cho hắn đương trường phát bệnh.



Thẩm Tiêu nheo nheo đôi mắt nguy hiểm mà hỏi "Sao lại đến đây rồi?"



Thẩm Du cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, thế nhưng lại bị mấy tên lão tổng ở đây tưởng lầm thành gái tiếp rượu, thật sự quá xấu hổ.



May mà Thẩm Tiêu kịp thời phát hiện ra cô.



Nhưng nhìn sắc mặt của hắn, giống như tâm tình không quá sảng!



Thẩm Du trong lòng hơi sợ, thất thố trước mặt nhiều bạn làm ăn như vậy, hắn có khi nào sẽ phát hỏa không?



Cho nên Thẩm Du lấy hết can đảm mà bước lên trước, nhẹ giọng giải thích "Em nghe nói anh ở bên này nên định qua chào một tiếng, có phải em phiền đến mọi người rồi không?"



Nói xong, Thẩm Du liền dời tầm mắt sang nữ nhân bên cạnh Thẩm Tiêu, phát hiện cô ta cũng chỉ ngồi trên tay vịn mà thôi. Nhưng tay vịn quá thấp, cơ hồ nửa mông là dán lên đùi Thẩm Tiêu, cũng không biết có phải cố ý hay không.



Không hiểu vì cái gì, nhìn đến cảnh này, cô liền cảm thấy không quá thoải mái.



Thẩm Tiêu nhận ra ánh mắt của Thẩm Du, chính hắn cũng liền nhìn sang người ngồi bên cạnh, ngay sau đó mày liền nhăn lại, rất không vui mà giơ cánh tay lên, dùng sức đem nữ nhân nọ đẩy ngã ra sàn.



Thẩm Du:......



Quần chúng đại lão:......



Nữ nhân đang nằm trên mặt đất:......



Chỉ thấy Thẩm Tiêu khí định thần nhàn mà phủi phủi tay vịn, sau đó bình thản nhìn sang Thẩm Du.



"Lại đây."



Các vị lão tổng lúc này chính là đang dùng ánh mắt ngỡ ngàng mà nhìn bọn họ.



Nữ nhân này rốt cuộc có địa vị gì, thế nhưng có thể làm cho Thẩm tổng luôn luôn lãnh đạm trở nên chủ động như vậy!