Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 44 : Dã nam nhân

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Ban đêm, nhiệt độ không khí càng thấp, Thẩm Du bên ngoài đã khoác một kiện áo nỉ thật dày mà vẫn thấy lạnh.



Cũng không rõ Thẩm Tiêu vì cái gì đột nhiên lại mang cô đi ngắm trăng, nhưng với mạch não quỷ dị của hắn, nếu cô mà dám nghi ngờ, phỏng chừng hắn sẽ nổi giận.



Thẩm Du lúc này nhiều ít có thể đoán ra đại khái tâm tư của Thẩm Tiêu.



Hiện tại hắn nói muốn cõng cô, cả tư thế đều bày ra sẵn sàng, cho nên Thẩm Du cũng không cự tuyệt, nhanh chóng ngoan ngoãn mà leo lên.



Mỗi lần Thẩm Tiêu khiêng cô đều chỉ cần động một ngón tay, nhẹ nhàng thật sự, vì vậy mà cõng lại càng là dễ dàng. Chờ sau khi Thẩm Du yên vị rồi, hắn chỉ cần khoan thai đứng thẳng người một cái, liền đem cô vững vàng cõng ở trên lưng.



Bả vai Thẩm Tiêu thực rộng, bởi vì tập luyện lâu ngày nên phần lưng cũng là rắn chắc có cơ bắp. Thẩm Du dựa lên có cảm giác cứng cáp vô cùng, nhưng cũng ấm áp, dường như tấm lưng này có thể vì cô chắn đi hầu hết gió lạnh.



Thẩm Tiêu sải chân, chậm rãi bước đi, Thẩm Du ở phía sau ngửa đầu nhìn trăng. Qua một hồi, cô cảm thấy ngẩng cổ như vậy có điểm mệt, bèn dứt khoát đem đầu dựa vào trên vai Thẩm Tiêu.



Bỗng dưng Thẩm Du nhớ tới, thật lâu thật lâu trước kia. Lúc cô còn học cấp hai, trong nhà điều kiện không tốt, tết trung thu còn không thể ăn được trọn vẹn một cái bánh. Mỗi lần em trai khóc nháo, mẹ cô đều nói chị phải nhường em, sau đó Thẩm Du giận dỗi trở về phòng, một miếng bánh cũng không ăn. Khi đó cô nghĩ, nếu như mình có anh hoặc chị thì tốt rồi, như vậy cũng sẽ có người nhường bánh trung thu cho cô.



Không nghĩ tới sau khi xuyên qua, Thẩm Du thực sự có thêm một người anh trai.



Tuy rằng hắn tính tình không tốt lắm, mạch não cũng rất kỳ quái, thường xuyên thích khi dễ người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ trở nên cực kỳ ấm áp. Ít nhất Thẩm Tiêu đối với đứa em gái này thật sự khá tốt.



Thẩm Tiêu nửa ngày không nghe Thẩm Du nhúc nhích, lại cảm giác được cô toàn thân thả lỏng mà ghé vào người hắn, liền hỏi một câu "Ngủ rồi sao?"



"Ngủ rồi." Thẩm Du híp mắt, cười ra tiếng.



Thẩm Tiêu quay đầu ra sau nhìn một chút "Nếu mà dám ngủ, anh liền đem em ném xuống sông."



"......"



Mỗi lần cô vừa cảm thấy hắn thật dịu dàng, tên này sẽ liền thốt ra vài câu cực kỳ phá hư hình tượng.



"Có phải cảm thấy rất hâm mộ Viên Duyệt với Tư Đồ Dật hay không?" Thẩm Tiêu bỗng nhiên không đầu không đuôi mà hỏi.



Thẩm Du kỳ quái ngẩng đầu, thắc mắc "Vì sao em phải hâm mộ bọn họ?"



Thẩm Tiêu nghĩ thầm, cảm xúc đều viết đầy lên trên mặt, hắn đã sớm nhìn thấy được rõ ràng, Thẩm Du hiện tại thế nhưng còn cố cãi bướng.



"Còn nhỏ, đừng nên suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương."


"Sư huynh, có việc gì vậy?" Thẩm Du bản thân cũng thực thắc mắc, người này tới tìm cô để làm gì?



Hứa Kỳ tươi cười ôn hòa, một chút cũng không cao lãnh giống như lời Lý Dực Dực nói.



"Hôm nay sau giờ tan học có rảnh không? Anh có chút việc muốn cùng em tâm sự."



Thẩm Du đờ người, nháy mắt toàn thân bật chế độ đề phòng, khẩu khí này nghe cứ giống như sắp cùng cô bày tỏ? Tuy rằng từng thu không ít thư tình, nhưng chạy tới tỏ tình trực tiếp thật ra không có.



Nhìn đến bộ dáng rõ ràng là bị kinh hách của Thẩm Du, Hứa Kỳ liền biết cô đã hiểu lầm, vội vàng xua xua tay "Không phải như em nghĩ đâu, kỳ thật là có chút chuyện liên quan đến diễn kịch cần bàn với em."



"Kịch sân khấu gì?"



"Một chốc một lát cũng nói không rõ, tan học em rảnh chứ? Anh sẽ tỉ mỉ giải thích, đảm bảo không làm em mất quá nhiều thời gian." Hứa Kỳ có chút khẩn trương mà giải thích, sợ Thẩm Du sẽ cự tuyệt ngay tại chỗ.



Thẩm Du cảm thấy khó xử, rốt cuộc cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đành nói "Tan học tôi còn phải đi đến trạm xe bus, đến lúc đó anh đứng ở đây chờ, chúng ta vừa đi vừa bàn, có thể chứ?"



Hứa Kỳ mỉm cười, gật gật đầu "Quá tốt, tan học anh liền đến tìm em."



Ước định thời gian xong, Hứa Kỳ cũng xoay người rời đi.



Lý Dực Dực nhìn người đi xa rồi mới nhanh chóng thò qua, hai mắt tản ra một luồng hào quang, bát quái đầy mình mà hỏi "Hứa sư huynh tới đây làm gì vậy? Hẹn cậu ra ngoài?"



Thẩm Du lườm một cái "Đừng nói bừa, sư huynh tìm tôi thật sự có việc."



***



Từ sau khi vết thương trên chân Thẩm Du khỏi hẳn, Thẩm Tiêu đã rất lâu không đưa đón cô. Hôm nay vừa vặn đi công việc ở gần đó, hắn liền thuận tiện muốn tới đón cô một chuyến.



Trước đó không gọi điện thoại cũng là vì muốn khiến cho Thẩm Du kinh hỉ.



Nào biết sự thật chỉ có kinh chứ không có hỉ, hơn nữa người bị kinh đến lại là chính hắn!



Thẩm Tiêu mới vừa lái xe đến sân thể dục liền nhìn thấy Thẩm Du sóng vai cùnh một tên nam nhân, vừa đi vừa cười rời khỏi khu dạy học.



Bộ dáng kia quả thực trông giống một đôi tiểu! tình! nhân!



Thẩm Tiêu bốc hoả tại chỗ, trong lòng gào thét: dã nam nhân phương nào xuất hiện?!